Bất Diệt Thần Vương (Dịch Full)

Chương 1165 - Chương 1166: Kiếm Ra Trảm Long Hoàng

Chương 1166: Kiếm ra trảm Long Hoàng

- Cung ViI Giới Sắc yếu ớt kêu lên.

- Hừ, đã đến lúc này rồi mà ngươi còn kêu khóc vì thi thể một người đàn bà? Haiz, không có tiền đồ!

Long Hoàng lạnh lùng nói.

- Oanh!

Bỗng nhiên đuôi rồng nện xuống, trong nháy mắt, Giới Sắc giống như bị đập bể, chỉ còn lại tiếng lỗ mũi thở ra.

Lúc này Long Hoàng mới nhìn về phía Bất Giới Hòa Thượng ở dưới chân.

- Con lừa trọc, năm đó ở Phật Môn, ngươi làm hỏng chuyện tốt của ta, lại còn đuổi tới Trung Thần Châu, ta bị Trương Thiên Sư trấn áp, ngươi còn ở đây cố thủ hơn một trăm năm, hàng ngày giảng đại đạo lý cho ta, phi! Ngươi là cái thá gì? Dựa vào ngươi cũng xứng khoa tay múa chân với ta? La Hán? La Hán thì như thế nào? Ở trước mặt ta, ngươi chẳng là cái gì! Rống!

Long Hoàng gầm lên giận dữ.

- Oanh!

Đuôi rồng lại đập mạnh xuống người Bất Giới Hòa Thượng, cho dù quanh người Bất Giới Hòa Thượng có kim quang bao phủ, cũng không chịu được Long Hoàng đánh, trong nháy mắt kim quang quanh thân vỡ nát, quang mang tan hết, Bất Giới Hòa Thượng bị nện cho máu me khắp người, da thịt bong tróc.

- ÁI Bất Giới Hòa Thượng phát ra một tiếng tiếng kêu thảm thiết.

- Ha ha ha ha, Âm Dương Đại Trận? Thiên Sư Lĩnh Vực? Thanh Long? Huyết Hải? Nghiệt Long Đao? Kim Thân La Hán? Chỉ đến như thế, hiện tại, các ngươi đều đã bị phế, ta nên nuốt sống các ngươi, hay là xé nát các ngươi ra ăn đây?

Thanh âm ngông cuồng của Long Hoàng từ phía trên truyền đến.

- Xong, Thập Vạn Đại Sơn xong rồi, lần này bị Vương Khả hại chết, chính hắn tìm đường chết thì thôi đi, còn liên lụy thương sinh Thập Vạn Đại Sơn, oan nghiệt mà!

Bất Giới Hòa Thượng bi phẫn nói.

Bất Giới Hòa Thượng kêu rên, cuối cùng tuyệt thế ma đầu cũng thoát ra, thiên hạ này lại khó an bình. Những người khác ngã trong vũng máu cũng lộ ra một cỗ tuyệt vọng.

Đúng lúc mọi người đang tuyệt vọng, bỗng nhiên bên trong hố lớn truyền đến tiếng nói của Vương Khả.

- Bất Giới Hòa Thượng, con mẹ ngươi, lần này không phải là do ngươi chỉ huy vớ vẩn sao? Ngươi còn có mặt mũi nói xấu ta? Coi ta không tồn tại à!

Thanh âm tức giận của Vương Khả truyền đến.

- Hải Tất cả mọi người kinh ngạc trợn to mắt.

Ta, lỗ tai ta nghe nhầm sao? Vừa nãy là tiếng của ai vậy?

- ỒI Đột nhiên Long Hoàng cũng thò long đầu ra nhìn vào trong hố lớn.

- Vương Khả, ngươi có thể còn sống từ vực sâu bò lên? Bên cạnh còn có bồn tắm? Vừa rồi ngươi đã tắm, còn thay quần áo?

Long Hoàng kinh sợ trợn mắt nói.

Tất cả mọi người nằm cháu trong vũng máu đều lộ ra vẻ cứng đờ, chúng ta, chúng ta nghe thấy cái gì?

- Đã đến lúc này rồi, Vương Khả còn có tâm tư đi tắm sao?

Trương Chính Đạo run rẩy.

- Chúng ta sắp chết rồi, Vương Khả ngươi còn có tâm tình tắm một cái sao?

Trương Thần Hư tức giận đến mức không biết nói như thế nào tốt.

- Tắm rửa? Vì sao lúc này còn phải tắm rửa? Sao ngươi không chạy trốn?

Bất Giới Hòa Thượng cũng liếc tròng mắt.

- Lúc trước ta tận mắt nhìn thấy, Vương Khả rơi xuống vực sâu, tại sao có thể bò lên? Còn có thể tắm một cái?

Long Bà suy yếu không thể tin nói.

- Phi! Long Hoàng, vậy mà vừa rồi ngươi dám đánh lén ta! Hiện tại tiếp tục, quay lại nhận lấy cái chết đi!

Vương Khả trợn mắt quát mắng.

Long Hoàng trợn mắt nhìn Vương Khả:

- Vừa rồi làm sao ngươi đi lên? Làm sao ngươi có thể lên trên?

- Tại sao ta không thể lên? Long Hoàng, vừa rồi ngươi đánh lén ta trước, lần này, ta sẽ không để cho ngươi được như ý, đừng trách ta không cho ngươi cơ hội, là bản thân ngươi không cần cơ hội này, hôm nay, ta sẽ thay trời hành đạo, trảm tên nghiệt long nhà ngươi!

Vương Khả dữ tợn nói.

Đám người trong vũng máu ngẩng đầu nhìn lên trời, con mẹ nó, đã đến lúc nào rồi, mà Vương Khả ngươi vẫn còn mặt mũi khoác lác? Làm sao ngươi có thể nói ra khỏi miệng chứ, chúng ta nhiều người như vậy cũng phải chết, ngươi còn nói ngươi sẽ chém Long Hoàng? Sao ngươi không đi chết đi!

- Trảm ta? Ha ha ha ha, đến, đến, đến, ta cho ngươi trảm! Dù sao hôm nay ta cũng ăn các ngươi, ăn ai trước cũng không quan trọng, ngươi muốn bị ta ăn trước, vậy ta thoả mãn ngươi!

Long Hoàng dữ tợn nói.

Trong lúc nói chuyện, thân hình Long Hoàng uốn éo, nhảy vào trong hố lớn.

Thân thể dài năm mươi trượng, rơi vào trong hố lớn, đứng trước mặt Vương Khả, chính là một con quái vật khổng lồ.

- Long Hoàng ngươi tự tìm cái chết, đừng trách ta, chịu chết đi!

Vương Khả hét lớn một tiếng.

Lúc trước bị đánh lén quá nhanh, lần này Vương Khả không muốn dây dưa nữa, lập tức vận khí đan điền, há mồm phun ra một cái, Đại Nhật Bất Diệt Thần Kiếm lập tức bị phun ra.

- Ông!

Bỗng nhiên trong tay Vương Khả nhiều hơn một chuôi trường kiếm màu vàng, trường kiếm vừa ra, Vương Khả đột nhiên biến sắc.

Không đúng, cái này không đúng?

Lần đầu tiên bản thân vụng trộm lấy Đại Nhật Bất Diệt Thân Kiếm ra, là ở dưới lòng đất, khi đó Đại Nhật Bất Diệt Thần Kiếm vừa ra, lập tức loé lên kim quang vạn trượng, cho dù ở sâu dưới lòng đất, ánh sáng cũng muốn chiếu xạ mà ra.

Nhưng vì sao lần này Đại Nhật Bất Diệt Thần Kiếm không còn tỏa ra ánh sáng? Hào quang đâu? Hào quang của ngươi đâu?

- Đến đi, dùng cái đồ chơi này trảm ta? Không phải ngươi muốn đâm chết ta à? Đến đi!

Long Hoàng dữ tợn nói.

- Nhận lấy cái chết!

Vương Khả hét lớn một tiếng.

Chém một kiếm về phía Long Hoàng, bất kể như thế nào, thì đây cũng chính là thần kiếm tổ truyền bản thân mang theo từ địa cầu bay tới đây, chỉ dựa vào điểm này, đã khẳng định là bất phàm, lại nói, trước kia đã chém qua Ma Thập Bát, nên Vương Khả có tự tin to lớn.

Mặc dù Đại Nhật Bất Diệt Thần Kiếm không có hào quang, nhưng trong nháy mắt chém ra, vẫn có một cỗ khí tức chấn nhiếp nhân tâm như cũ, loại khí tức này khiến nội tâm Long Hoàng căng thẳng, tựa như có một loại uy hiếp tử vong bao phủ toàn thân.

Bản thân phải chết sao? Bản thân chủ quan rồi? Chuôi kiếm này rất bất phàm, nó có thể lấy mạng của ta? Ta muốn phản kích?

Không còn kịp nữa rồi, không còn kịp nữa rồi? Không, không, không!

- Oanh] Một kiếm mạnh mẽ chém lên long thân.

Chỉ thấy toàn thân Long Hoàng chấn động, tiếp theo, một mảnh long lân bể ra.

Bình Luận (0)
Comment