Bỗng nhiên bên trong hố lớn rơi vào yên tĩnh.
Long Hoàng thở dài một hơi, còn may, chỉ võ một mảnh long lân, chỉ là một mảnh long lân mà thôi.
Nhưng trong lòng Vương Khả lại tuyệt vọng.
- Con mẹ nó, cái này không đúng?
Vương Khả tuyệt vọng nói.
Bản thân vẫn cho rằng Đại Nhật Bất Diệt Thần Kiếm vô cùng mạnh mẽ, hiện tại là tình huống gì vậy? Chỉ trảm được một mảnh long lân? Cái này có tác dụng chó gì? Thịt cũng không chém tới, còn trảm cái rắm!
Chẳng lẽ, chẳng lẽ tất cả trước kia là do ta thổi phồng, đều là do ta hướng sang đường khác? Đại Nhật Bất Diệt Thần Kiếm căn bản không có lợi hại như tưởng tượng?
Trước kia ta một mực tìm đường chết?
Mặt Vương Khả đen kịt lại.
Bên ngoài, mặc dù mọi người ngã ở trong vũng máu cho rằng Vương Khả đang nói phét, nhưng cuối cùng vẫn ôm một tia hi vọng, nói không chừng có kỳ tích thì sao? Cuối cùng, lúc tiếng kiếm vang lên, cái gì cũng không phát sinh, thì tất cả mọi người mới biết Vương Khả thật sự nói phét.
Cũng vì mọi người quá mức suy yếu, suy yếu đến mức không thể xuống!
Long Hoàng lộ ra vẻ dữ tợn.
- Ngao! Long Hoàng há mồm lao về phía Vương Khả.
Vương Khả biến sắc:
~ Tỉnh táo, tỉnh táo, nhất định là có cái gì ta không nghĩ tới, lần này Đại Nhật Bất Diệt Thần Kiếm không tỏa ra ánh sáng? Lần trước trảm Ma Thập Bát, thế nhưng toả ra hào quang, lần này không cớ? Khẳng định có cơ quan? Quang mang? Công đức?
Đúng rồi, Đại Nhật Bất Diệt Thần Công cần công đức phối hợp tu luyện, khẳng định Đại Nhật Bất Diệt Thần Kiếm cũng cần? Hơn nữa, lần trước trảm sát Ma Thập Bát khẳng định có công đức, còn bị Đại Nhật Bất Diệt Thần Kiếm đoạt đi, công đức? Ta có công đức!
Vương Khả lấy Định Quang Kính ra, bên trong Định Quang Kính cất giữ vô số tiên thiên công đức, đó là một năm công đức Vương Khả chuẩn bị cho lần này mình tấn cấp, một năm công đức của tất cả mọi người trong Thập Vạn Đại Sơn.
~ Tiên thiên công đức, vào Đại Nhật Bất Diệt Thần Kiếm!
Vương Khả nói ra.
- Hiu! Chỉ thấy, tiên thiên công đức bên trong Định Quang Kính lập tức tràn vào Đại Nhật Bất Diệt Thần Kiếm.
- Con mẹ nó, Đại Nhật Bất Diệt Thần Kiếm, ngươi đừng ăn hết, ta còn muốn giữ lại tấn cấp mà, công đức của ta, tại sao ngươi lại một ngụm nuốt trọn chứ, chừa lại cho ta một chút!
Vương Khả sợ hãi kêu lên.
Nhưng Đại Nhật Bất Diệt Thần Kiếm không để ý tới, trong nháy mắt rút đi tất cả tiên thiên công đức, tiếp theo khẽ run lên.
- Ông!
Trong nháy mắt Đại Nhật Bất Diệt Thần Kiếm toát ra vạn trượng kim quang, một thoáng này so với bất cứ lúc nào Vương Khả nhìn thấy đều muốn sáng hơn, kim quang trùng thiên, giống như một cây thông thiên quang trụ, thông thiên triệt địa, thậm chí đem chiếu sáng bầu trời Chu Kinh.
Một thoáng này, toàn bộ Chu Kinh bởi vì một thanh kiếm mà bộc phát ra hàng tỷ tia sáng, giờ khắc này, kim quang xông phá tầng mây, tựa như kình thiên quang trụ, chiếu ra bốn phương tám hướng Thập Vạn Đại Sơn.
Quá chói mắt, cho dù bên trong Chướng Hải có vô số sương mù, thì Chu Hồng Y ở Ma Long đảo cũng có thể nhìn thấy.
Một cỗ khí tức thiên uy từ trong Đại Nhật Bất Diệt Thần Kiếm bộc phát.
Rốt cục Vương Khả cũng cảm nhận được lực lượng kinh khủng đã lâu không thấy kia.
Long Hoàng há miệng sắp nuốt đến Vương Khả cũng lập tức biến sắc, một cỗ sợ hãi đến từ sâu trong linh hồn khiến Long Hoàng nhất thời có loại cảm giác không cách nào động đậy.
Tử vong, khí tức tử vong? Không, không !
- Long Hoàng, nhận lấy cái chết!
Vương Khả gào lên một tiếng dữ tợn, Đại Nhật Bất Diệt Thần Kiếm trong tay nặng nề chém xuống.
- Không!
Long Hoàng phát ra một tiếng hét tuyệt vọng.
- Oanh!
Đại Nhật Bất Diệt Thần Kiếm phát tiết ra một cỗ diệt thế chỉ uy, cỗ kiếm uy này mạnh đến mức khiến da đầu tất cả mọi người ở phế tích Phật Đầu Tự run lên, trong lòng hoảng hốt.
- Xảy ra chuyện gì?
Bất Giới Hòa Thượng sợ hãi nhìn về phía hố to cách đó không xa.
Chỉ thấy, bên trong thông thiên quang trụ, đột nhiên xuất hiện một chuôi kiếm cương kim sắc, kiếm cương giống như đến từ thiên ngoại, hết sức to lớn, từ trên trời giáng xuống, khí thế giống như chặt đứt đại địa mạnh mẽ chém vào trong hố to.
- Oanh!
- Ngao! Một tiếng nổ mạnh vang lên, Long Hoàng phát ra tiếng rên rỉ, rên rỉ được một nửa, thì im bặt dừng lại, vô số máu tươi của Long Hoàng văng ra khắp nơi, thậm chí ở dưới kiếm cương trùng kích, có óc của Long Hoàng mà bắn ra hố to, bắn lên mặt đám người.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người run lên, mở to hai mắt nhìn trừng trừng.
Xảy, xảy ra chuyện gì?
Trong hố lớn ở Phật Đầu Tựt Theo một tiếng “Long Hoàng, nhận lấy cái chết của Vương Khả vang lên!
Long Hoàng phát ra một tiếng hét thảm, tiếp theo kim quang trùng thiên, tựa như toàn bộ thiên địa đều bị luồng kim quang này chiếu sáng, một chuôi kiếm cương màu vàng to lớn từ trên trời giáng xuống. Một tiếng nổ rung trời. Long Hoàng kêu thảm rồi im bặt, máu tươi, óc của Long Hoàng càng bắn tung tóe ra, vương vãi trên mặt mọi người.
Trong lúc nhất thời, da đầu tất cả người nằm trên phế tích Phật Đầu Tự đều tê dại, nhìn chằm chằm vào miệng hố to giống như không thể thở nổi.
- Xảy ra chuyện gì?
Mặt Bất Giới Hòa Thượng dính óc của Long Hoàng kinh hãi nói.
- Kim quang, kiếm quang và tiếng kêu thảm vừa rồi của Long Hoàng! Là, là chuyện gì xảy ra?
Long Bà cũng không tin nói.
Trương Chính Đạo bị đóng đinh trên đất nhìn cái hố to:
~ Trong hố lớn, chỉ có Vương Khả và Long Hoàng? Chẳng lẽ vừa rồi, chẳng lẽ là... !
- Là Vương Khả?
Sắc mặt Trương Thần Hư cũng hoàn toàn thay đổi nói.
Tất cả mọi người vẫn không thể tin như cũ, cùng nhau nhìn chằm chằm vào miệng hố to.
- Ông!
Tất cả kim quang thu vào, bỗng nhiên thiên địa ảm đạm không ít.
Mơ hồ nghe được trong hố lớn truyền đến thanh âm của Vương Khả.
- Đã cho ngươi cơ hội, ngươi không biết nắm chắc, hiện tại chết rồi sao? Phi, ngươi chết ngược lại là nhẹ nhõm, còn ta phải làm sao bây giờ? Ta phải làm sao bây giờ?