Vương Khả bi phẫn quát.
Chỉ có tiếng của Vương Khả, không có tiếng Long Hoàng trả lời, thậm chí, cỗ khí tức mạnh mẽ lúc trước của Long Hoàng cũng biến mất không thấy.
- Chẳng lẽ, chẳng lẽ Long Hoàng thật sự chết rồi?
Long Bà yếu ớt không tin nói.
- Tiếng của Vương Khả? Chẳng lẽ, Vương Khả thật sự chém chết Long Hoàng?
Trương Thần Hư trợn mắt nói.
- Chuyện này, chuyện này, chuyện này không có khả năng, làm sao Vương Khả có thể chém chết Long Hoàng? Không phải hắn khoác lác sao?
Trương Chính Đạo trợn mắt kinh ngạc nói.
Sắc mặt Bất Giới Hòa Thượng càng trở nên cứng ngắc:
- Khí tức Long Hoàng hoàn toàn biến mất, thật sự là chết rồi? Bị Vương Khả giết? Không, ta không tin, ta không tin... !
Bất Giới Hòa Thượng bò từng chút về phía hố to.
Không chỉ Bất Giới Hòa Thượng, mà những người khác cũng đều như thế, mặc dù giờ phút này bọn họ ngã vào trong vũng máu không còn sức lực, nhưng tất cả mọi người đang bò tới hố to.
Chuyện này không phải là đánh vào mặt chúng ta sao? Tại sao Long Hoàng có thể chết ở trong tay Vương Khả? Nhất định đám người phải xem rõ ngọn ngành.
Trong hố lớn.
Thời điểm Vương Khả cầm Đại Nhật Bất Diệt Thần Kiếm chém ra, chính là lúc Long Hoàng một ngụm nuốt đến, Long Hoàng muốn dừng lại cũng không kịp, chỉ thấy trường kiếm trong tay Vương Khả lập tức bộc phát ra vạn trượng kim quang, chém ra một kiếm, giống như mang theo thiên uy hạ xuống, trong nháy mắt hình thành kiếm cương để Long Hoàng tuyệt vọng, căn bản không có lực phản kháng, trong nháy mắt chẻ dọc từ đầu xuống dưới, thân thể uốn lượn, lập tức bị chém ra vài đoạn. Óc văng khắp nơi, máu tươi chảy ngang.
Trong nháy mắt Long Hoàng bị Đại Nhật Bất Diệt Thần Kiếm chém xuống, tựa như hồi quang phản chiếu nhớ lại tất cả lời Vương Khả nói lúc trước.
- Nếu Long Hoàng không thực hiện lời hứa, ta một kiếm chém chết hắn là được, các ngươi sợ cái gì!
- Ma Thập Bát cũng bị ta trảm!
- Long Hoàng, đừng trách ta không cho ngươi cơ hội, là ngươi không muốn cơ hội lần này, hôm nay ta sẽ thay trời hành đạo, trảm tên nghiệt long nhà ngươi!
- Long Hoàng, nhận lấy cái chết!
Từng hình ảnh Vương Khả tự tin phản chiếu lại, khiến Long Hoàng chợt phát hiện. Tên Vương Khả này cũng không có khoác lác, hắn nói là sự thật, hắn vậy mà nói thật, hắn thật sự có thể đâm chết ta, càng có thể chém ta. Vì sao, vì sao trước đó ta không tin? Vì sao ta lại không tin!
Nếu ta sớm biết ngươi lợi hại như vậy, ta còn nói lời vô dụng với các ngươi làm gì! Vì sao, ta mới thoát khốn đã phải chết? Không, ta không cam tâm, ta không cam tâm!
Cho dù trong lòng Long Hoàng có vô số gào thét, nhưng đáng tiếc đều vô dụng, bởi vì Đại Nhật Bất Diệt Thần Kiếm không chỉ chém nhục thể, mà càng chém nguyên thần, một kiếm này, hoàn toàn là hình thần câu diệt.
Hai trăm năm trước Long Hoàng quát tháo Thập Vạn Đại Sơn, thế mà chết ở trong tay một cái Kim Đan cảnh nho nhỏ.
Vương Khả chém xong một kiếm, thở nhẹ ra một hơi, may mà giống như mình nghĩ.
Chỉ là sau một kiếm này, Đại Nhật Bất Diệt Thần Kiếm lại trở nên ảm đạm xuống.
- Toàn bộ tiên thiên công đức, bị Đại Nhật Bất Diệt Thần Kiếm tiêu hao rồi? Con mẹ nó, ngươi để lại cho ta một ngụm, ngươi để lại cho ta một ngụm! Tại sao nuốt sạch? Mẹ ngươi chứ, bây giờ ta phải làm sao? Ta sắp bị hoả táng rồi!
Vương Khả lộ ra vẻ tuyệt vọng.
Mặc dù ăn bốn khối Tiên Nhân Băng, tạm thời áp chế được nhiệt độ trọc chân nguyên trong thể nội, nhưng cái này không chèo chống được bao lâu. Không có công đức, vậy không phải là ta chết chắc à?
Lần này bị Long Hoàng hại chết!
- Đã cho ngươi cơ hội, ngươi không biết nắm chắc, hiện tại chết rồi? Phi, ngươi chết ngược lại là nhẹ nhõm, còn ta phải làm sao bây giờ? Ta phải làm sao bây giờ?
Vương Khả bi phẫn quát.
Vương Khả há miệng hút vào, Đại Nhật Bất Diệt Thần Kiếm lập tức thu nhỏ, xong việc thối lui vào trong miệng Vương Khả, tiếp theo khí dồn đan điền, Đại Nhật Bất Diệt Thần Kiếm trở về vị trí ban đầu trong đan điền.
- Ông!
Thể nội Vương Khả trở nên khô nóng.
- Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Hiện tại bốn khối Tiên Nhân Băng không thể áp chế được hỏa tính trong cơ thể ta? Tại sao ta lại cảm thấy nóng nảy? Có phải ta sắp bốc cháy hay không, phải làm sao mới ổn đây, công đức, còn công đức không?
Vương Khả lo lắng lấy Định Quang Kính ra.
Nhìn Định Quang Kính trống trơn, sắc mặt Vương Khả trở nên khó coi, không còn, vừa rồi bị Đại Nhật Bất Diệt Thần Kiếm hút sạch, một chút xíu cũng không còn.
- Ðt con mẹ ngươi, địt con mẹ ngươi, ngươi bị bệnh tâm thần à, sao không thể hối cải làm người? Sao cứ ép ta động thủ chém ngươi, ngươi hại chết lão tử rồi, ngươi hại chết lão tử rồi!
Vương Khả tức giận đạp mạnh lên thi thể Long Hoàng.
Mà giờ khắc này, Bất Giới Hòa Thượng, Long Bà, Trương Chính Đạo, Trương Thần Hư cũng bò tới miệng hố to, cùng nhau nhìn về phía dưới.
Chỉ thấy trong hố lớn có một người là Vương Khả và một bộ thi thể Long Hoàng bị trầm.
- Hít Nhìn thi thể Long Hoàng, tất cả mọi người hít vào một hơi khí lạnh.
- Đây không phải là sự thật, mắt ta mù rồi sao? Long Hoàng mạnh mẽ như vậy, mạnh đến mức ngay cả ta cũng không phải là đối thủ, thế mà bị trảm? Chuyện này không hợp lý, không đúng!
Bất Giới Hòa Thượng lộ vẻ bi phẫn nói.
- Vương Khả, ngươi, ngươi thật sự trảm Long Hoàng? Ngươi không khoác lác? Tại sao ngươi làm được?
Trương Chính Đạo cũng sợ hãi kêu lên.
- Vương Khả nói là sự thật? Thực lực Long Hoàng mạnh cỡ nào, tại sao lại bị trảm? Nhất định là ta nằm mơ chưa tỉnh!
Long Bà cũng trợn trừng mắt.
- Vương Khả thật sự có năng lực trảm sát Long Hoàng, nếu như vậy, lúc trước Vương Khả nói một mực là thật, Bất Giới Hòa Thượng, đều do ngươi chỉ huy vớ vẩn, rõ ràng Vương Khả có thể trảm sát Long Hoàng, ngươi lại cứ muốn chơi đùa lung tung, tự cho là đúng chỉ huy bừa bãi, kết quả hại chúng ta thảm như vậy!
Bỗng nhiên Trương Thần Hư trợn mắt nhìn về phía Bất Giới Hòa Thượng.
- Ta... !
Sắc mặt Bất Giới Hòa Thượng cứng đờ.
Ta chỉ huy vớ vẩn? Ta tự cho là đúng? Làm sao có thể..., nhưng vì sao Vương Khả lại thật sự giết được Long Hoàng? Nỗi oan này, chỉ có ta tới cõng sao? Ta thật là khổ mà!