- Vương Khả, ngươi nhảy lên thi thể Long Hoàng làm gì? Long Hoàng đã bị ngươi chém giết, ngươi còn muốn quất thi?
Trương Chính Đạo không hiểu nhìn về phía Vương Khả.
- Hắn làm hại ta hao tổn hết sạch công đức, công đức của ta mất rồi! Ta không có công đức! Công đức của ta, ta quất thi vẫn là nhẹ, hắn bị bệnh tâm thần, tại sao không thể hối cải làm người chứ, hắn không thể học cái tốt được sao! Công đức của ta, công đức của ta!
Vương Khả bi phẫn quát.
Đám người phía trên miệng hố đưa mắt nhìn nhau, đã đến lúc này rồi, ngươi còn tranh công đức làm gì?
Đương nhiên mọi người không thể hiểu được, Vương Khả sắp bị hoả táng rồi, công đức vốn để cho mình lên cấp, lại bị Đại Nhật Bất Diệt Thần Kiếm hấp thu toàn bộ, kiếm này không phải lừa chủ sao? Thể nội Vương Khả càng ngày càng khô nóng, đi đâu tìm công đức đây?
- Ngươi muốn công đức, thật ra nơi này có rất nhiều!
Bỗng nhiên Bất Giới Hòa Thượng mở miệng nói.
- Chỗ nào? Nơi nào có?
Toàn thân Vương Khả lập tức giật mình, ngạc nhiên nhìn về phía Bất Giới Hòa Thượng.
- Những món pháp bảo Long Hoàng cất giữ, hấp dẫn người khác phá phong ấn của hắn, đều là pháp bảo công đức, bên trong mỗi món pháp bảo đều ẩn chứa vô số tiên thiên công đức, Long Hoàng đã chết, những bảo vật kia liền thành vật vô chủ, ngươi có thể lấy một chút!
Bất Giới Hòa Thượng nói.
- Thật sao? Ở nơi nào, nhanh, nhanh, nhanh cho ta!
Vương Khả kích động la lên.
- Õ phía trên! Chỗ quan tài Cung Vi!
Bất Giới Hòa Thượng nói.
- Có công đức, có công đức, nhanh cho ta! Vương Khả kích động muốn nhảy lên khỏi hố to.
Đúng lúc này, phía trên hố to truyền đến tiếng gầm yếu ớt của Giới Sắc:
- Nghiệt chướng, ngươi làm gì? Ngươi dám động quan tài Cung Vi? Ngươi muốn chết sao!
- Cái gì?
Tất cả mọi người biến sắc.
Vương Khả lập tức xông ra khỏi hố to, thấy được một đống bảo vật Bất Giới Hòa Thượng chỉ.
Vừa rồi, Long Hoàng lấy pháp bảo công đức từ trong huyết hải ra, đều đặt chung một chỗ.
Giờ phút này, Giới Sắc đã hấp hối, nhưng vẫn dẫn động huyết hải, đưa mình tới gần quan tài của Cung Vi, đúng vào lúc này, có một vị hòa thượng bỗng nhiên xuất hiện, muốn trộm đi một đám pháp bảo, bởi vì quá mức gấp rút, nên đã một cước đá ngã quan tài Cung Vi.
Hòa thượng này không phải ai khác, mà chính là Chu Lâm, cháu trai Sắc Dục Thiên ngày xưa, đệ tử Phương Sân.
Chu Lâm một mực quan sát chiến trường, Long Hoàng ở đây, làm sao Chu Lâm dám tới gần? Lúc Long Hoàng chết, Chu Lâm vẫn không xác định, không dám tới gần, nhưng khi đám người Bất Giới Hòa Thượng bò đến miệng hố to, trong lúc nói chuyện đã xác định Long Hoàng chết rồi.
Long Hoàng chết? Mặc dù Chu Lâm không biết xảy ra chuyện gì, nhưng lửa giận trong lòng lập tức khiến Chu Lâm sinh ra một cái ý nghĩ to gan, hắn không chút do dự nhào tới.
Chỗ kia đầy bảo vật, chỗ kia đây bảo vật.
Chu Lâm lập tức dùng vòng tay trữ vật thu vào, lại bị Giới Sắc tiến lên ngăn cản, Giới Sắc không còn khí lực, cắn một cái lên cánh tay Chu Lâm. Ngăn cản Chu Lâm chà đạp quan tài Cung Vi.
- Nghiệt chướng, ngươi làm gì vậy? Ngươi dám động vào quan tài Cung Vi?
Giới Sắc quát.
- Cút ngay, cút ngay, ngươi đi chết đi!
Chu Lâm dữ tợn hét lên một tiếng.
- Oanhl Chu Lâm lập tức chém một kiếm về phía Giới Sắc đang yếu ớt, trong nháy mắt trảm sát Giới Sắc vào trong huyết hải.
Giờ khắc này, Chu Lâm cầm bảo vật, con mắt đỏ ngầu, đâu còn quan tâm cái gì mà thúc tổ, huống chỉ, Long Hoàng đã chết, nhưng, Vương Khả vẫn còn ở trong hố lớn. Vương Khả trảm sát Long Hoàng, bản thân không nên trốn sớm sao?
Một kiếm trảm sát Giới Sắc, Chu Lâm không kịp đóng gói tất cả mọi thứ, chỉ vội vàng đoạt hơn phân nửa, quay đầu bỏ chạy.
- Khốn kiếp, đưa ta công đức!
Vương Khả ra khỏi hố to tức giận nói.
Chu Lâm không quay đầu lại mà bay về nơi xa, Vương Khả biến sắc, làm sao bây giờ? Ta chỉ là Kim Đan cảnh, lại không có công đức? Ta đuổi cái rắm à, làm sao bây giờ?
- ÁI Một tiếng kêu to từ đằng xa vang lên.
- Oanh!
Chỉ thấy một thân ảnh mặc áo bào đen ầm ầm xuất hiện, bỗng nhiên va chạm, đụng bay Chu Lâm quay ngược về.
- Ai?
Chu Lâm sợ hãi kêu lên.
- Oành!
Chu Lâm rơi xuống huyết hải.
Lúc này, mọi người mới nhìn rõ, vậy mà lại là Thử Vương ở thời khắc nghìn cân treo sợi tóc, đi ra chặn Chu Lâm.
Thử Vương cũng quan sát rất lâu, sớm đã kinh hồn táng đảm.
Long Hoàng bá đạo, để Thử Vương trực tiếp muốn chạy trốn, nhưng không hiểu sao Long Hoàng lại bị Vương Khả giết. Cái này, cái này không phải là thời điểm ôm bắp đùi sao? Thử Vương còn nhớ lần trước Vương Khả thưởng phạt phân minh, chỉ cần xuất lực thì sẽ có nhiều chỗ tốt!
- Chủ nhân, ta đã ngăn được Chu Lâm lại!
Thử Vương lập tức giành công hô.
- Làm tốt lắm! Thử Vương, ta sẽ trọng thưởng cho ngươi! Nhanh, bắt tên hỗn đản Chu Lâm này cho ta!
Vương Khả lập tức vui mừng nói.
- Vâng!
Thử Vương kích động trả lời.
Chu Lâm muốn chạy trốn, thế nhưng, giờ phút này toàn thân lại không cách nào nhúc nhích, chỉ biết, bản thân ngã vào huyết hải, bỗng nhiên có hai cánh tay, gắt gao giữ chặt mình lại.
- Ai, ai? AI?
Chu Lâm sợ hãi kêu lên.
Chỉ thấy một bóng người chậm rãi trồi lên từ trong huyết hải, không phải Giới Sắc lúc trước thì còn là ai?
- Ngươi, ngươi, ngươi, không phải ta vừa rồi đã trảm ngươi rồi sao? Tại sao ngươi vẫn còn sống?
Chu Lâm sợ hãi kêu lên.
Lúc này Giới Sắc đã không còn từ bi như lúc trước, vẻ mặt dữ tợn nói:
- Chu Lâm, cháu trai tốt của ta! Ha ha ha, ta cho ngươi tất cả, nhưng ngươi lại không chỉ phản bội ta một lần. Ngươi nói cái gì?
Vừa rồi ngươi giết ta? Ngươi giết Giới Sắc! Ngay cả ta, ngươi cũng muốn giết, vậy ngươi không cần thiết sống sót nữa!
- Ngươi, ngươi, ngươi là Sắc Dục Thiên? Không, không, thúc tổ, ta biết lỗi rồi, đừng có giết ta, đừng có giết ta!
Chu Lâm sợ hãi kêu lên.
ta biết lỗi rồi, đừng có giết ta, đừng có giết ta!