Hình như có người đang oanh kích đại trận Thiên Lang Tông. Vừa mới nói không ai dám đến gây chuyện mà, đây là tình huống gì vậy?
- Ai to gan như vậy, dám đến Thiên Lang Tông gây chuyện?
Trương Chính Đạo biến sắc.
- Oanh!
Lại một tiếng nổ thật lớn vang lên, chỉ thấy, đại trận bên ngoài Thiên Lang Tông bị phá mở một cái lỗ hổng lớn, một đám người mặc hoa bào đạp trên không trung, giờ phút này đang vừa nói vừa cười nhìn xem nội bộ Thiên Lang Tông.
- Lớn mật, các ngươi là ai, dám đến Thiên Lang Tông gây chuyện?
Thủ sơn đệ tử quát lạnh nói.
Vương Khả cũng nhìn ba mươi bóng người này, cầm đầu là hai người đàn ông, một người đàn ông trung niên mặc đồ bông, vẻ mặt uy nghiêm, khí tức quanh người cuồn cuộn, vừa rồi người phá mở thủ sơn đại trận Thiên Lang Tông chính là hắn. Người còn lại là một thanh niên tuấn tú, mặc áo bào trắng, tay cầm quạt giấy trắng, thoạt nhìn cực kỳ tiêu sái đắc ý.
- Ồ, trận pháp Thiên Lang Tông? Cũng không có gì đặc biệt?
Cuối cùng vẫn quá đơn sơ!
Tên thanh niên kia vỗ quạt vừa cười vừa nói.
- Tây Môn công tử, đúng là giống như ngươi nghĩ, Thiên Lang Tông chính là một đời không bằng một đời!
Người đàn ông trung niên khẽ cười nói.
Dường như hắn ta có chút lấy lòng tên thanh niên vỗ quạt thì phải.
- Người đâu, đi gõ diệt tông cảnh chung!
Vương Khả lập tức hét to một tiếng.
- Vâng!
Đệ tử Thiên Lang Tông ứng tiếng nói.
- Coongl Trong nháy mắt, diệt tông cảnh chung Thiên Lang Tông được gõ vang, thanh âm vang vọng mà ra, lập tức cắt đứt cuộc nói chuyện của đám nam tử mặc áo bào lộng lẫy ở giữa không trung.
- Hả?
Đám người lạnh lùng nhìn về phía Vương Khả.
- Các ngươi là ai, dám đến Thiên Lang Tông ta gây chuyện, các ngươi không biết ai che chở Thiên Lang Tông sao?
Vương Khả trợn mắt kêu lên.
- Vương Khả, Vương Khả, người một nhà, người một nhà!
Trương Chính Đạo lập tức biến sắc ngăn Vương Khả lại.
- Người một nhà? Ngươi bị mù à, bọn họ vừa đến đã phá thủ sơn đại trận Thiên Lang Tông ta, đây là đang đánh vào mặt của chúng ta đấy! Nào có người một nhà như này? Không được sự đồng ý của chủ nhân như ta, đã đến hủy nhà ta đi? Đập phá xong còn ở chỗ này cười cười nói nói! Phi, Trương Chính Đạo, có phải ngươi bị ngốc hay không!
Vương Khả trợn mắt nói.
- Đó là cấp trên của ta!
Trương Chính Đạo lộ vẻ cổ quái nói.
- Cấp trên của ngươi? Là Tào Hùng mà trước kia ngươi một mực mắng ở bên tai ta?
Lông mày Vương Khả nhíu lại.
Trương Chính Đạo biến sắc:
~ Ta không có mắng, Vương Khả, ngươi đừng nói vớ vẩn, đó là Tào đại nhân mà ta tôn kính!
Vừa nói, Trương Chính Đạo vừa tiến lên nghênh đón:
- Tào đại nhân, ngài bận trăm công nghìn việc, tại sao lại có thời gian đến Thập Vạn Đại Sơn?
Đám người chậm rãi rơi vào quảng trường Ngộ Kiếm Điện.
Người đàn ông trung niên tên Tào Hùng híp mắt liếc nhìn Vương Khả cách đó không xa, rồi lại nhìn về phía Trương Chính Đạo:
- Trương Chính Đạo, ngươi thật to gan! Ngươi chịu tội thay cha, bị phong ấn tu vi, ngươi lại dám tự động cởi ra, ngươi muốn kháng tội sao?
- Không, không, Tào đại nhân, ngài hiểu lầm rồi, tu vi của ta là do Trần Thiên Nguyên cởi ra, hắn nói ta có công nên thưởng, giúp ta cởi ra một chút, còn nói, nếu Tào đại nhân có nghi hoặc, có thể tìm hắn nói chuyện, hắn chịu trách nhiệm giúp tao!
Trương Chính Đạo lập tức cười khổ nói.
Trương Chính Đạo tỏ vẻ khúm núm.
- Trần Thiên Nguyên? Hừ, ngươi muốn dùng Trần Thiên Nguyên ép ta?
Tào Hùng lạnh lùng nói.
- Không, không dám!
Trương Chính Đạo lập tức cười làm lành nói.
- Trương Chính Đạo, tại sao ngươi lại sợ đến vậy? Ta thấy hắn, cũng chỉ là Nguyên Thần cảnh, sợ cái lông gì!
Vương Khả trợn mắt nói.
Tào Hùng ở một bên trợn mắt nhìn Vương Khả, như muốn nổi giận.
Trương Chính Đạo lại kéo Vương Khả lại:
- Vị này là hình bộ thượng thư Đại Thiện Hoàng Triều! Chưởng quản hình ngục Đại Thiện Hoàng Triều, giờ phút này cha ta bị giam giữ ở đại lao hình bộ!
Vương Khả lập tức hiểu ra, mẹ nó, cha Trương Chính Đạo ở trong tay người ta, Trương Chính Đạo không cương được.
- Đại Thiện Hoàng Triều?
Vương Khả cau mày nói.
- Vương Khả, ngươi không biết?
Trương Chính Đạo trợn mắt nói.
- Ta vẫn bận bịu sự tình Thập Vạn Đại Sơn, nên không quá rõ ràng đối với bên ngoài, các ngươi lại không nói tỉ mỉ cho ta!
Vương Khả trợn mắt nói.
- À, nói như vậy, bên ngoài Thập Vạn Đại Sơn có tổng cộng mười cái hoàng triều, chia đều cho chính đạo và ma đạo. Trong năm cái hoàng triều chính đạo, lấy Đại Thiện Hoàng Triều làm minh chủ! Còn năm cái hoàng triều ma đạo, lấy Đại Ác Hoàng Triều làm minh chủ! Có thể nói chính ma chỉ chiến bên ngoài Thập Vạn Đại Sơn là sự tranh phong giữa hai đại hoàng triều thiện, ác, mấy cái hoàng triều khác đều là phụ thuộc chờ lệnh!
Trương Chính Đạo giải thích nói.
- Đại Thiện Hoàng Triều?
Vương Khả kinh ngạc nói.
- Vị trước mắt này, chính là hình bộ thượng thư Đại Thiện Hoàng Triều! Tuyệt thế cường giả Nguyên Thần cảnh! Mạnh hơn nhiều so với ta, làm sao ta có thể không sợ chứ?
Trương Chính Đạo giải thích nói.
- Vậy sư tôn ta thì sao? Còn đám người Mộ Dung Lão Cầu nữa?
Vương Khả cau mày nói.
- Trần Thiên Nguyên, Mộ Dung Lão Cẩu, đều ở trong Đại Thiện Hoàng Triều, nhưng bọn họ là chiến tướng của Chiến Thần Điện, không cùng một cái hệ thống với quan văn!
Trương Chính Đạo giải thích nói.
- Ta muốn hỏi, cấp bậc của sư tôn ta và Mộ Dung Lão Cẩu ở Đại Thiện Hoàng Triều, có cao hơn tên Tào Hùng trước mắt này hay không?
Vương Khả hỏi.
- Hả, cấp bậc bọn họ không giống nhau, nhưng nếu bàn về địa vị, thì không khác Tào đại nhân là mấy! Dù sao, bọn họ đều là người của Chiến Thần Điện lệ thuộc Đại Thiện Hoàng Triều!
Trương Chính Đạo giải thích nói.
- Nói cách khác, địa vị sư tôn ta không thấp hơn so với Tào Hùng, dọa ta nãy giờ, thật là!
Vương Khả trợn mắt nói.
- Ồ, ngươi chính là Vương Khả? Thật đúng là không biết lễ phép!
Tào Hùng lạnh lùng nói.
- Ai không biết lễ phép? Ta đâu có biết ngươi!
Vương Khả trợn mắt nói.
- Ngươi sẽ nhận biết!
Tào Hùng cười lạnh nói.
Tên thanh niên tuấn tú ở một bên, lắc lắc quạt giấy, nhìn về phía Vương Khả:
- Ngươi chính là Vương Khả? Quả nhiên là một tên tiểu bạch kiểm, gương mặt này, dễ dàng lừa gạt phụ nữ!