Vương Khả trợn mắt:
- Ngươi nói ta là tiểu bạch kiểm không thành vấn đề, trời sinh ta vốn đẹp trai mà! Ta cũng không có cách nào! Nhưng vấn đề là ngươi là ai? Con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta lừa gạt phụ nữ?
Con mẹ nó, ai tung tin đồn nhảm, vậy mà truyền ra bên ngoài Thập Vạn Đại Sơn? Ta ngay cả bạn gái cũng không có, vậy mà có người nói xấu sự trong sạch của ta?
- Vị này là Tây Môn công tử, con của thừa tướng Đại Thiện Hoàng Triều!
Tào Hùng lạnh lùng nói.
- Con trai Tây Môn thừa tướng? Tây Môn Tĩnh?
Trương Chính Đạo kinh ngạc nói.
- Cái gì? Cái gì? Hắn gọi là cái gì? Tây Môn Khánh?
Vương Khả sợ hãi kêu lên.
Đám người trợn mắt nhìn về phía Vương Khả, tình huống gì vậy?
Sao ngươi phản ứng mạnh như vậy?
- Ngươi biết ta?
Tây Môn Tĩnh cau mày nói.
- Vương Khả, ngươi nghe lầm rồi, hắn gọi là Tây Môn Tĩnh, không phải Tây Môn Khánh!
Trương Chính Đạo lập tức nói.
- Hả? À! Ta nói mà! Xin lỗi, nhận lầm người!
Vương Khả xua tay áo.
- Nhận lầm người? Vậy ngươi biết người Tây Môn gia ta?
Lông mày Tây Môn Tĩnh nhíu lại nói.
- Không quá quen, thế nhưng hình như ta không đắc tội các ngươi thì phải, các ngươi vừa đến đã phá cửa nhà ta làm gì? Các ngươi bảo ta làm sao trở về giải thích với sư tôn ta?
Vương Khả trầm giọng nói.
- Hả, Trần Thiên Nguyên trách tội? Bảo hắn đến tìm ta là được!
Ta còn chưa tìm hắn tính sổ, chuyện hắn mở phong ấn cho Trương Chính Đạo đây này!
Tào Hùng lạnh lùng nói.
Trương Chính Đạo ở một bên cứng đờ:
- Tào đại nhân, lúc trước ta hộ tống công chúa U Nguyệt đến Thiên Lang Tông có công, nên Trần Thiên Nguyên mới coi đây là thưởng!
- Hộ tống công chúa U Nguyệt? Đích thật là đại công, Tào đại nhân, ta thấy ngươi cũng không cần truy cứu việc này nữa, bằng không khó nhìn mặt công chúa U Nguyệt!
Tây Môn Tĩnh vỗ quạt giấy nói.
- Hừ, nể mặt Tây Môn công tử, việc này nói sau!
Tào Hùng trầm giọng nói.
- Đa tạ Tào đại nhân!
Trương Chính Đạo lập tức bái lạy.
- „. Các ngươi có tin tức bạn gái của ta? Hiện tại U Nguyệt thế nào?
Ánh mắt Vương Khả sáng lên nói.
- U Nguyệt là cái tên để ngươi gọi sao?
Tây Môn Tĩnh trừng mắt một cái.
- Lớn mật, ngươi dám làm bẩn sự trong trắng của công chúa?
Tào Hùng cũng trợn mắt.
Trong lúc nhất thời, quanh thân hai người tuôn ra khí tức cuồn cuộn, thổi cho bốn phía đất bay đá chạy.
- Đừng chém gió nữa, tóc của ta đều bị các ngươi thổi loạn hết rồi, có thể nói chuyện cẩn thận hay không? Ta nào có nói sai? U Nguyệt vốn là bạn gái của ta!
Vương Khả buồn bực kêu lên.
- Vương Khả, ngươi khiêm tốn một chút đi!
Trương Chính Đạo lập tức lôi kéo Vương Khả.
- Ta khiêm tốn? Ta đâu có thả ra chút khí tức nào, hai người bọn họ thả ra khí tức như vòi rồng, ngươi muốn ta khiêm tốn cái gì?
Ngươi nên bảo bọn họ khiêm tốn một chút mới đúng!
Vương Khả buồn bực kêu lên.
Tào Hùng, Tây Môn Tĩnh ở phía đối diện lạnh lùng nhìn Vương Khả, chậm rãi thu liễm khí tức, cũng không nói chuyện, hiển nhiên đang đợi Trương Chính Đạo giải thích cho Vương Khả.
- Cái kia, chẳng lẽ ta chưa nói chuyện liên quan tới thân thế công chúa U Nguyệt cho ngươi sao?
Trương Chính Đạo lộ vẻ cổ quái nói.
- Nói cái gì? Trước kia mẫu thân công chúa U Nguyệt là nữ hoàng Thi Quỷ Hoàng Triều, về sau bị người phát hiện nàng là tà ma, nữ hoàng liền chạy, sau đó Thi Quỷ Hoàng Triều không dám xử trí công chúa U Nguyệt, chỉ phong ấn tu vi công chúa U Nguyệt, công chúa U Nguyệt mới trốn tới Thập Vạn Đại Sơn, chuyện này thì có cái gì?
Vương Khả trợn mắt nói.
- Thi Quỷ Hoàng Triều là một trong ngũ đại hoàng triều chính đạo, ngươi không nghĩ tới, vì sao nữ hoàng Thi Quỷ Hoàng Triều bị rớt đài, nhưng không ai dám giết công chúa U Nguyệt sao?
Trương Chính Đạo hỏi.
- Vì sao? Đúng rồi, sư tôn đã nói qua, cha U Nguyệt, chính là người cha vợ dùng một trăm vạn cân linh thạch đập ta, là cái gì mà cự phách chính đạo! Bọn họ là nể mặt cha vợ ta, mới không hạ sát thủ đối với công chúa U Nguyệt ư!
Vương Khả cau mày nói.
- Đúng, đúng, đều là vì cha công chúa U Nguyệt!
Trương Chính Đạo gật đầu một cái.
- Năm đó, cha vợ dùng tiền nhục nhã ta, bây giờ ta cũng có tiền!
Chờ ta ra khỏi Thập Vạn Đại Sơn, ta sẽ đi khoác lác với hắn!
Vương Khả trợn mắt nói.
- Híc, chỉ sợ cả đời ngươi cũng không có cơ hội này, cha nàng bổng đả uyên ương, không phải là vì xem thường ngươi, mà vì để mắt tới ngươi mới bổng đả uyên ương, ngươi và cha công chúa U Nguyệt so xem ai có tiền? Haiz, chỉ sợ vĩnh viễn không thể nào!
Trương Chính Đạo cười khổ nói.
- Vì sao?
Vương Khả trợn mắt nói.
- Cha công chúa U Nguyệt chính là Nhân Hoàng Đại Thiện Hoàng Triều, ngươi nói, ngươi khoác lác cái gì với hắn? Bây giờ, công chúa U Nguyệt được Thiện Hoàng đón về, cho nàng thân phận công chúa, công chúa U Nguyệt chính là công chúa Đại Thiện Hoàng Triều!
Trương Chính Đạo giải thích nói.
Vẻ mặt Vương Khả trở nên cứng đờ:
- Cha vợ ném tiền kia là Đại Thiện Nhân Hoàng? Minh chủ Ngũ Đại Hoàng Triều chính đạo? Là người đứng đầu chính đạo hiện tại?
- Có thể nói là như vậy!
Trương Chính Đạo gật đầu một cái.
Sắc mặt Vương Khả lập tức đen lại:
- Ngươi làm cái gì không nói sớm?
- Ngươi một lòng vùi đầu kiếm tiền, ngươi không có hỏi!
Trương Chính Đạo nói.
Vương Khả:
Thiên Lang Tông, quảng trường Ngộ Kiếm Điện!
Bỗng nhiên Vương Khả nghe được tin tức của công chúa U Nguyệt, vừa vui vừa lo. Vui chính là U Nguyệt bình an, còn tiếp tục làm công chúa, lo chính là lão cha vợ lừa người kia, mẹ nó địa vị cao như vậy? Mình phải làm như thế nào mới khiến hắn hồi tâm chuyển ý đây!
- Phải làm sao mới ổn đây!
Vương Khả buồn bực nói.
- Vương Khả, ta cảm thấy, ngươi vẫn nên bỏ cái ý nghĩ với công chúa U Nguyệt đi!
Trương Chính Đạo ở một bên khuyên nhủ.
- Đánh rắm, đó là bạn gái ta, dựa vào cái gì ta phải hết hy vọng?
Cùng lắm thì ta mang U Nguyệt bỏ trốn!
Vương Khả trợn mắt nói.
Trương Chính Đạo:
- Làm càn, tục danh U Nguyệt là để ngươi gọi sao?
Tây Môn Tĩnh lạnh lẽo nói.
Vương Khả quay đầu nhìn đám người trước mặt, nhíu mày: