Bất Giới Hòa Thượng nói.
- Chẳng lẽ bị Phương Sân giết người diệt khẩu?
Vương Khả sầm mặt lại.
- Vương Khả, một tên tà ma mà thôi, ngươi quan tâm hắn làm gì?
Trương Thần Hư hiếu kỳ nói.
- Ngươi không hiểu, hắn là phúc tỉnh của ta! Được rồi, không đề cập tới hắn nữa!
Vương Khả lắc đầu.
Phúc tỉnh? Hai người lộ mặt không hiểu.
- Tốt rồi, các ngươi đi nghỉ đi, đồng thời bồi dưỡng tốt người nối nghiệp, nói không chừng ngày nào đó các ngươi sẽ muốn đi ra ngoài mở rộng cơ nghiệp!
Vương Khả nói.
- Ngươi nói không muốn ra ngoài Thập Vạn Đại Sơn, ở trong này nghiên cứu bản đồ bên ngoài Thập Vạn Đại Sơn làm gì? Ngươi đây là... ?
Trương Thần Hư hiếu kỳ nói.
- Ai nói ta không muốn đi ra? Ta phải từ bỏ bạn gái của sao? Ta khẳng định sẽ đi ra! Chỉ là bây giờ còn chưa biết rõ ràng tình huống bên ngoài, ta muốn tìm hiểu một chút trước! Bằng không đi ra ngoài sẽ ăn thiệt thòi! Ngươi quên Tào Hùng và Tây Môn Tĩnh rồi sao? Bọn họ là không biết rõ ràng tình huống xông loạn vào, kết quả thất bại? Đương nhiên ta không thể phạm sai lầm này!
Vương Khả nói.
Hai người:
Trong một cái sơn cốc ở Thập Vạn Đại Sơn.
Đám người Tào Hùng, Tây Môn Tĩnh mang theo vết roi trên người, ngồi cạnh một dòng suối nhỏ, múc nước suối rửa mặt.
- Vương Khả khốn nạn, Vương Khả chó chết, từ trước tới giờ bản công tử chưa từng chịu qua loại khuất nhục này, Tào Hùng, đều tại ngươi, chỉ dẫn theo mấy người như vậy, hại chúng ta bị bắt!
Tây Môn Tĩnh tức giận nói.
- Tây Môn công tử, đó là kim thân la hán, Võ Thần chỉ cảnh đấy, trừ phi mời các chiến thần trong Chiến Thần Điện ra, bằng không căn bản vô dụng!
Tào Hùng cười khổ nói.
- Chiến Thần?
Tây Môn Tĩnh sầm mặt lại.
- Đúng vậy, Thiên Lang Tông thuộc về Chiến Thần Điện, lần này chúng ta không có hoàng lệnh tiến đến điều tra, khẳng định Chiến Thần Điện sẽ che chở Vương Khả, chỉ sợ rất khó mời Chiến Thần tiến tới!
Tào Hùng khổ số nói.
- Có phải tên La Hán kia bị bệnh hay không, hắn là Võ Thần, là Võ Thần đấy, vậy mà lại làm công nhân cho cái công ty rách nát gì đó của Vương Khả? Con mẹ nó, tại sao lúc trước trong tình báo của ngươi không có?
Tây Môn Tĩnh trợn mắt nói.
- Ta... !
Tào Hùng lộ vẻ phiền muộn.
Nếu ta sớm biết, làm sao có thể ăn bị thua thiệt như vậy? Đã bao nhiêu năm, có ai cho ta nếm qua thiệt thòi lớn như này?
- Một nghìn vạn cân linh thạch trong vòng tay trữ vật của, đều bị Vương Khả cướp sạch!
Tây Môn Tĩnh căm hận nói.
~- Tên Vương Khả này chính là rắm thối, không lấy những vật khác, chỉ đoạt tiền của chúng ta, khiến cho chúng ta trở về cáo trạng cũng không tìm được lý do, công tử ngươi tổn thất một nghìn vạn cân linh thạch, mọi người chúng ta tổn thất hai nghìn vạn cân linh thạch, để Vương Khả một lần đoạt ba nghìn vạn cân linh thạch!
Tào Hùng tức giận nói.
- Cơn giận này, ta không nuốt trôi, Tào Hùng, có biện pháp nào đi đối phó Vương Khả không?
Tây Môn Tĩnh lạnh lùng nói.
- Híc, nếu không lại chờ một đoạn thời gian nữa, Tây Môn công tử, ngươi quên lời Vương Khả uy hiếp chúng ta rồi sao? Còn nữa, hắn dùng cái gì mà pháp bảo ghi hình, buộc chúng ta lưu lại những hình ảnh không mặc quần áo ở chung với nhau! Ngộ nhỡ chọc tới Vương Khả, khiến hắn in ấn ra số lượng lớn, phát ra tứ phương, vậy chúng ta... !
Tào Hùng lộ vẻ lo lắng nói.
Tây Môn Tĩnh:
Con mẹ nó, Vương Khả quá âm hiểm. Nếu những hình ảnh này lộ ra ngoài, sau này mình sẽ không ngóc đầu lên được ở Đại Thiện Hoàng Triều.
- Vậy làm sao bây giờ?
Tây Môn Tĩnh tức giận nói.
- Đừng nóng vội, đừng nóng vội, qua một thời gian ngắn nữa việc này sẽ không có ảnh hưởng gì, bây giờ là thời kỳ nhạy cảm, nói không chừng Chiến Thần Điện và trong triều đều có người nhìn chằm chằm, một khi lộ ra ánh sáng, khẳng định sẽ bị người có tâm làm to chuyện. Chờ qua một thời gian ngắn nữa, chuyện này dịu đi, cho dù có hình ảnh chúng ta thì như thế nào, nếu hắn dám để lộ hình ảnh ra ánh sáng, ta sẽ kiện lên Nhân Hoàng, định hắn tội vũ nhục mệnh quan triều đình!
Tào Hùng trầm giọng nói.
- Qua một thời gian ngắn thì không có sao?
Tây Môn Tĩnh lo lắng nói.
- Yên tâm, nhất định sẽ không có chuyện gì, còn nữa, ngươi trở về nói một chút với thừa tướng, thừa tướng giúp đỡ, sẽ làm cho Vương Khả không dâm vượt quá mảy may!
Tào Hùng tự tin nói.
- Tốt, thế nhưng, ta không cam tâm buông tha hắn như vậy!
Nhiều năm trôi qua, trừ bỏ ở trước mặt công chúa U Nguyệt ra, ta còn chưa bị té ngã như vậy!
Tây Môn Tĩnh lộ vẻ tức giận nói.
- Ở Thập Vạn Đại Sơn đối phó Vương Khả, khẳng định không được, ta cũng không nghĩ tới, chỉ trong vài năm ngắn ngủi, mà Vương Khả đã thống nhất Thập Vạn Đại Sơn thành một khối, chính ma lưỡng đạo đều che chở hắn, không động được hắn, không động được hắn!
Tào Hùng híp mắt nói.
- Không động được hắn? Vậy làm sao bây giờ?
Tây Môn Tĩnh không cam lòng nói.
- Ở Thập Vạn Đại Sơn không động được hắn, chúng ta có thể nghĩ biện pháp dụ hắn ra bên ngoài Thập Vạn Đại Sơn, ta đã nhìn rõ, cái kia khí tức, chỉ là Nguyên Anh cảnh đệ nhất trọng, khẳng định không sai, hắn ra ngoài Thập Vạn Đại Sơn, còn ai có thể bảo vệ được hắn? Đi, chúng ta trở về, lần này chúng ta có thể đụng tay đụng chân vào sự kiện cái chết của Long Hoàng một chút, đến lúc đó, buộc Vương Khả ra ngoài Thập Vạn Đại Sơn, ta sẽ bắt hắn có đi mà không có về!
Tào Hùng lộ vẻ dữ tợn nói.
- Được, ta cũng đi đến chỗ cha ta cáo trạng!
Tây Môn Tĩnh nắm chặt nắm tay.
Đại Thiện Hoàng Triều, Đại Thiện Thần Đô! Bên trong thư phòng phủ Tây Môn thừa tướng!
- Cha, cha phải làm chủ giúp con, lần này con thật sự rất mất mặt, còn bị ép lưu lại nhược điểm, tên Vương Khả kia căn bản không để cha vào mắt!
Tây Môn Tĩnh tức giận, khóc lóc kể lể với một lão già đang chỉnh sửa công văn trước bàn.
Lão giả tóc bạc, mặt hồng hào, không giận tự uy, tiếp tục phê duyệt công văn trong tay, không ngẩng đầu lên, giống như không để ý tới đứa con trai này vậy. Lão giả này chính là Tây Môn thừa tướng của Đại Thiện Hoàng Triều.