Bất Diệt Thần Vương (Dịch Full)

Chương 1193 - Chương 1194: Vương Hữu Lễ

Chương 1194: Vương Hữu Lễ

Vương Khả tò mò nhìn về phía lão giả.

Vương Hữu Lễ khẽ cười nói:

- Nghe đại danh đã lâu, Thập Vạn Đại Sơn có một đệ tử chính đạo nằm vùng ở Ma Giáo, nằm vùng thành giáo chủ Ma Giáo, còn là người họ Vương nhất mạch ta! Khụ khụ!

- Chuyện này cũng truyền đến bên ngoài Thập Vạn Đại Sơn? Ta nổi danh như vậy sao?

Vương Khả kinh ngạc nói.

- Nổi danh? Ha ha, có lẽ vậy, lão hủ khá để ý đối với họ Vương, nên vừa vặn biết một ít! Lần này nhờ có hai vị tương trợ, bằng không, chúng ta đã thua ở trong tay ba đầu nghiệt súc này!

Vương Hữu Lễ thở dài nhìn về phía ba con thỏ yêu.

- Vương đại nhân, tại sao các ngươi lại ngồi xe ngựa? Còn nữa, hình như ngài bị thương thì phải? Ta nhớ, không phải ngài đi sứ Đại Ác hoàng triều sao? Tại sao... !

Trương Chính Đạo hiếu kỳ nói.

- Trúng độc, có người không muốn để ta yên ổn trở về! Nên chúng ta chia ra hai đường một sáng một tối, đội nghi trượng đi đường lớn, ta ngụy trang thành phàm nhân đi đường nhỏ, không nghĩ tới, đoạn đường này đã đi đến chỗ này rồi, mà vẫn bị ba đầu thỏ yêu này theo dõi!

Vương Hữu Lễ híp mắt nói.

Vừa nói, Vương Hữu Lễ vừa đi đến chỗ thỏ yêu bị Thần Vương Ấn trấn áp.

- Rống, mau thả chúng ta ra, rất nhanh Thỏ Vương sẽ tới, đến lúc đó, các ngươi một người cũng không chạy thoát!

Một con thỏ yêu dữ tợn nói.

- Thỏ Vương?

Vương Hữu Lễ híp mắt một cái.

- Vương đại nhân, ngươi thật sự bị Thỏ Tử Đoàn theo dõi?

Trương Chính Đạo hiếu kỳ nói.

Vương Hữu Lễ thở dài, nhìn về phía Vương Khả và Trương Chính Đạo:

- Hai vị, đưa ba đầu thỏ yêu này cho ta được không?

- Ngươi cần thỏ yêu làm gì?

Vương Khả cau mày nói.

Hôm nay ta bị lỗ vốn sao? Trấn áp hai con thỏ yêu này, khiến ta lãng phí vô số công đức, còn chưa lấy được chỗ tốt, thì ngươi đã đòi hỏi vô điều kiện?

- Híc, con thỏ yêu này của ta đã chết, không quan trọng, ngài muốn thì lấy đi, hai con còn sống này do Vương Khả bắt được, ngài hỏi Vương Khả đi!

Trương Chính Đạo lộ vẻ cổ quái.

Vương Hữu Lễ nhìn về phía Vương Khả:

- Vương Khả? Coi như lão phu thiếu ngươi một cái nhân tình, được không?

- Lão già, ngươi muốn thẩm vấn chúng ta? Nằm mơ, thành viên Thỏ Tử Đoàn ta đã tới, tung ra thiên la địa võng, các ngươi không chạy thoát được đâu!

Một con thỏ yêu dữ tợn nói.

- Còn ngươi nữa, thế mà dùng Phiên Thiên Ấn trấn áp chúng ta?

Thỏ Vương vừa đến, một người các ngươi cũng đừng hòng chạy!

Các ngươi biết thân phận chúng ta là gì không? Thỏ Tử Đoàn chúng ta có mấy vị Nguyên Thần cảnh, Thỏ Vương càng là cường giả Nguyên Thần cảnh cao giai, lần này ngài ấy cũng tới, coi như biên quân bên này nhìn thấy chúng ta, cũng sẽ nghe ngóng xong rồi chuồn, các ngươi dám phá hỏng chuyện tốt của chúng ta, cho dù các ngươi trốn đến chân trời góc bể cũng sẽ khiến cho các ngươi không chỗ lẩn trốn!

Một con thỏ yêu khác dữ tợn nói.

- Oành!

Một bàn chân của Vương Khả thăm dò lên mặt con thỏ yêu kia.

- ÁI Thỏ yêu kêu thảm một trận.

- Các ngươi ăn thịt người còn lý luận? Mẹ nó, Thỏ Tử Đoàn ghê gớm lắm à, sao không nhìn tình thế hiện tại một chút, còn dám uy hiếp ta? Có tin hiện tại ta sẽ biến các ngươi thành đầu thỏ cay hay không?

Vương Khả trợn mắt nói.

Hai con thỏ yêu:

- Đầu thỏ cay? Ăn ngon lắm sao?

Bỗng nhiên ánh mắt Vương Hữu Lễ ở một bên sáng lên.

Vương Khả sửng sốt nhìn về phía Vương Hữu Lễ:

- Ngươi đòi hỏi ba con thỏ yêu này, không phải là vì thẩm vấn, mà là muốn nếm thử một chút sao?

- Hả, Khụ khụ, lão hủ ở trên phương diện mỹ thực, có chút không khống chế nổi bản thân, không biết các hạ có thể bỏ những thứ yêu thích này?

Vương Hữu Lễ mong đợi nói.

Vương Khả:

Trương Chính Đạo cũng lộ vẻ cổ quái:

- Vương đại nhân, ngài thật sự vì ăn sao?

- Không được sao?

Vương Hữu Lễ nhìn về phía Trương Chính Đạo.

- Được, được, lúc trước ngài cầu tình giúp cha ta, đúng là chút chuyện này không tính là gì, chỉ là... !

Trương Chính Đạo nhìn về phía Vương Khả.

- Vương đại nhân? Ngươi nói ba con thỏ yêu này tương đương một phần nhân tình của ngươi? Phần nhân tình này có thể đổi bằng tiền mặt hay không?

Vương Khả nhìn về phía Vương Hữu Lễ.

- Ngươi đòi tiền?

Vương Hữu Lễ sững sờ.

- Đúng vậy, gần đây cuộc sống có chút khó khăn, lúc đầu chuẩn bị bắt mấy con thỏ bán lấy tiền, nhưng ngươi... !

Vương Khả vung tay áo.

Nhân tình? Ai biết đến lúc đó ngươi có thừa nhận món nợ này hay không! Muốn vô điều kiện lấy đi thỏ của ta, nằm mơ à, cứu các ngươi đã là không tệ rồi, còn muốn lấy chiến lợi phẩm của ta?

- À, ngươi cảm giác bao nhiêu tiền mới phù hợp?

Vương Hữu Lễ hiếu kỳ nói.

- Nếu không, một con thỏ quy ra một trăm vạn cân linh thạch?

Vương Khả thử dùng công phu sư tử ngoạm nói.

- Thành giao!

Vương Hữu Lễ lập tức kêu lên.

Sắc mặt Vương Khả cứng đờ:

Ta đưa ra giá thấp sao? Tại sao ngươi dứt khoát như vậy?

- Trương Chính Đạo, giúp ta lấy tiền tài trong Đan Anh hai con thỏ yêu này, còn thỏ thì cho Vương đại nhân nhắm rượu!

Vương Khả nói.

- Được!

Trương Chính Đạo gật đầu một cái.

- Đi giúp đỡ Trương Chính Đạo đi!

Vương Hữu Lễ cũng không để ý nói.

Hai tên phu xe lập tức tiến lên, tra tấn hai con thỏ yêu một phen, mang tới tài vật giá trị ba trăm vạn cân linh thạch cho Vương Khả.

- Oanh!

Hai vị phu xe đều là Nguyên Anh cảnh đỉnh phong, thực lực bất phàm, sau một phen động thủ, hai con thỏ yêu lập tức bị đánh trọng thương, tiếp theo buộc thu nhỏ lại bằng trái dưa hấu, nhốt vào trong lồng giam đặc chế.

Còn Vương Khả, Vương Hữu Lễ thì ở một bên bắt chuyện, Vương Hữu Lễ lấy được một phần công thức dạy nấu món đầu thỏ cay từ trong tay Vương Khả, giống như nhặt được chí bảo, đương nhiên lão cũng phải bỏ ra một món linh thạch làm thù lao.

Lần giao dịch này tất cả đều vui vẻ.

- Tốt rồi, hai vị cũng muốn về Thiện Thần Đô sao? Không bằng đi cùng chúng ta đi?

Vương Hữu Lễ mời nói.

Trương Chính Đạo có chút tâm động, Vương Khả lại lắc đầu:

- Ha ha ha, không cần, chúng ta ai đi đường nấy!

- Không sao, ta thấy vừa rồi Vương Khả ngươi cùng ta trò chuyện công thức món ăn, nhất định cũng là một người sành ăn, chúng ta đi chung có thể trao đổi!

Bình Luận (0)
Comment