- Ba đầu thỏ yêu này, muốn ăn người trong xe ngựa? Không nhìn thấy thì thôi, Trương Chính Đạo, động thủ!
Ánh mắt Vương Khả trở nên lạnh lẽo.
- Động thủ? Hình như ba đầu thỏ yêu này đều là Đan Anh cảnh thì phải!
Trương Chính Đạo lo lắng nói.
- Nhanh lên, bắt ba đầu thỏ yêu này, bán rất được giá!
Vương Khả trợn mắt nói.
Trương Chính Đạo:
- Ta đối phó hai con, ngươi ứng phó con thỏ yêu ăn thịt người kia!
Vương Khả nói.
- Được!
Trương Chính Đạo buồn bực gật đầu một cái.
Hiển nhiên, lúc đầu Trương Chính Đạo không muốn quản chuyện này.
- Thần Vương Ấn, đi!
Vương Khả vung tay lên.
- Oanh!
- Chỉ chỉ!
Thần Vương Ấn rơi xuống, hai con thỏ yêu hiện ra bệnh đau mắt, nhìn chằm chằm vào xe ngựa lập tức bị đè sấp xuống.
- Được rồi, ta đã xong, đến lượt ngươi! Ta giải quyết hai con, ngươi giải quyết một con, không khó lắm đúng không?
Vương Khả nhìn về phía Trương Chính Đạo.
Mặt Trương Chính Đạo đen lại:
- Ngươi làm như này không phải là bắt nạt người hay sao? Ngươi dùng Thần Vương Ấn lừa bịp!
Tức giận thì tức giận, nhưng Trương Chính Đạo vẫn lập tức nhào tới, lấy ra Thiếu Âm Phiến.
Con thỏ mới vừa ăn thịt người phát hiện ra hai người đồng bạn bị trấn áp thì lập tức biến sắc, nhìn bốn phía tìm hung thủ, chợt thấy Trương Chính Đạo đánh tới.
- Ông!
Đột nhiên, trong mắt con thỏ kia toát ra hồng quang lần thứ hai, một luồng sóng ánh sáng bắn về phía Trương Chính Đạo.
- Thiếu Âm Phiến!
Trương Chính Đạo vung Thiếu Âm Phiến.
Một luồng khói đen từ Thiếu Âm Phiến lập tức phun trào ra, chặn hồng quang lại, bên trong Thiếu Âm Phiến truyền đến một tiếng phượng minh, Trương Chính Đạo lập tức nhào vào.
- Oanh, oanh, oanh!
- Tự tìm cái chết, ngươi là người nào, dám quản chuyện Thỏ Tử Đoàn chúng ta?
Trong khói đen truyền đến tiếng gầm thét của thỏ yêu.
- Thỏ Tử Đoàn? Mẹ nó, tại sao các ngươi lại ở nơi này? Không được, không thể để ngươi sống!
Trương Chính Đạo sợ hãi kêu lên.
- Ầm ầm!
Trong khói đen lập tức truyền đến tiếng đánh nhau, bởi vì có khói đen che chắn, nên Hồng Nhãn Yêu Thuật của thỏ yêu không có hiệu quả, rốt cục, sau một phen đánh nhau, Trương Chính Đạo thắng.
- ÁI Thỏ yêu hét thảm một tiếng.
Khói đen tán đi, Trương Chính Đạo sưng mặt sưng mũi giẫm trên thi thể thỏ yêu thở mạnh.
- Con thỏ yêu này, vừa bước vào Đan Anh cảnh, hơn nữa còn là Đan Anh cảnh đệ nhất trọng, ngươi có Thiếu Âm Phiến, còn thở thành dạng này?
Vương Khả bay tới, lộ vẻ kỳ lạ nói.
- Ngươi thử xem, con thỏ cũng là yêu thú, man lực yêu thú lợi hại như vậy, ta lại không có pháp bảo gì, như vậy đã là không tệ rồi!
Trương Chính Đạo trợn mắt nói.
- Nhìn xem, bên trong Đan Anh của nó có thứ gì đáng tiền không!
Vương Khả nói.
- Đúng rồi, khẳng định thành viên Thỏ Tử Đoàn có tiền!
Ánh mắt Trương Chính Đạo sáng lên.
- Thỏ Tử Đoàn? Hiện tại yêu thú cũng thành lập câu lạc bộ sao?
Vương Khả hiếu kỳ nói.
- À, cũng gần như vậy, cái Thỏ Tử Đoàn này rất nổi danh, do một con Thỏ Vương Nguyên Thần cảnh cao cấp thành lập, thu nạp một đám thỏ yêu làm thủ hạ, nghề nghiệp làm thuê, ám sát! Lấy tiền tài của người giúp người tiêu tai, đánh ra danh tiếng không nhỏi Trương Chính Đạo nói.
- Lính đánh thuê yêu thú? Câu lạc bộ sát thủ? Lấy tiền tài của người giúp người tiêu tai? Đầu năm nay, yêu thú xã đoàn, còn có xí nghiệp riêng của mình?
Vương Khả kinh ngạc nói.
- Đây đã là cái gì? Yêu thú Nguyên Thần cảnh có thể hóa thành hình người, học được chút thủ đoạn kiếm tiền từ xã hội loài người, cũng không phải là chuyện gì ghê gớm!
Trương Chính Đạo nói.
Vương Khả:
Trương Chính Đạo bắt đầu vơ vét thi thể thỏ yêu. Còn Vương Khả lại đi đến chỗ xe ngựa.
- Lấy tiền tài của người giúp người tiêu tai? Bị Thỏ Tử Đoàn để mắt tới, hơn nữa còn là ba tên thỏ yêu Đan Anh cảnh để mắt tới một cái xe ngựa phổ thông? Khẳng định bên trong xe ngựa này không bình thường, vậy mà có Âm Chướng Trận, ngăn cách nội ngoại? Chắc chắn bên trong có đại bảo bối!
Ánh mắt Vương Khả sáng lên, đi tới nhấc rèm xe ngựa.
- Ba! Bỗng nhiên phu xe tỉnh lại, một phát bắt được cổ tay Vương Khả:
- Ngươi, ngươi làm gì?
Vương Khả:
Không phải các ngươi bị thỏ yêu thôi miên nhập mộng sao? Tại sao lúc này lại tỉnh lại?
- À, vừa rồi ta gặp chuyện bất bình, thấy các ngươi trúng yêu thuật của thỏ yêu, nên mới tới cứu giúp các ngươi, thấy các ngươi còn ngủ, nên muốn gọi các ngươi dậy!
Vẻ mặt Vương Khả không đổi nói.
Lông mày phu xe nhíu lại, nhìn chung quanh, lập tức nhìn thấy hai con thỏ yêu bị Thần Vương Ấn trấn áp, và một cái thi thể thỏ yêu đang bị Trương Chính Đạo lục soát.
Phu xe kia biến sắc, lập tức đánh thức một tên phu xe khác ở bên cạnh.
- Đại nhân? Ngài sao rồi?
Tên phu xe kia lo lắng nhìn vào phía trong xe ngựa.
- Đại nhân? Còn nữa, vậy mà tên phu xe này lại là Nguyên Anh cảnh? Hiện tại Nguyên Anh cảnh đều biết điều như vậy sao? Đi ra ngoài sẽ ngồi xe ngựa? Đây là cái xu thế lưu hành gì vậy?
Vương Khả kinh ngạc nói.
Một lão giả trong xe ngựa chậm rãi đi xuống, nhìn về hai con thỏ yêu bị Thân Vương Ấn trấn áp ở trước mặt và thi thể một con thỏ bên chỗ Trương Chính Đạo!
Trương Chính Đạo ở cách đó không xa nghiêng đầu nhìn lại, vừa nhìn thấy lão đầu tóc bạc hoa râm xuống xe ngựa, thì đột nhiên biến sắc.
- Vương đại nhân? Tại sao, tại sao lại là ngươi?
Trương Chính Đạo sợ hãi kêu lên.
Hai tên phu xe đỡ lão giả đứng vững, lão giả lấy khăn tay che miệng ho khan hai tiếng:
- Khụ khụ khụ!
- Là Trương Chính Đạo sao? Vừa rồi các ngươi đã cứu chúng ta?
Khu khụ!
Lão giả thở sâu kinh ngạc nói.
- Vương đại nhân, ngươi, ngươi, không phải ngươi đi sứ Đại Ác hoàng triều sao? Tại sao lại xuất hiện ở đây? Còn ngồi xe ngựa nữa? Chuyện này... !
Trương Chính Đạo ngạc nhiên nói.
- Ngươi cũng họ Vương?
Vương Khả ngạc nhiên nói.
- Vương Khả, vị này là lễ bộ thượng thư Đại Thiện Hoàng Triều, Vương Hữu Lễ! Ngày xưa cha ta bị đẩy vào thiên lao, Vương đại nhân đã cầu tình giúp cha ta!
Trương Chính Đạo lập tức nói.
- Ngươi chính là Vương Khả?
Lão giả Vương Hữu Lễ ngạc nhiên nhìn về phía Vương Khả.
- Ngươi và ta cùng họ? À, không sai, ta là Vương Khả, ngươi biết ta?