Tào Hùng trợn mắt nói.
- Không phải đại nhân nói không thể đánh rắn động cỏ sao? Cho nên... !
- Đừng nói nhảm, nhanh lên!
Tào Hùng trợn mắt nói.
Rất nhanh, tên thuộc hạ này đã trở về:
- Đại nhân, sáu ngày trước Vương Khả đã rời khôi Thiên Lang Tông!
- Vậy có nghĩa là các ngươi mất công quan sát năm ngày ở đây?
Tào Hùng lạnh lùng nói.
- Chúng ta... !
Đám người lập tức cúi đầu.
- Đi đâu?
Tào Hùng áp chế lửa giận nói.
- Không, không biết!
Tên thuộc hạ này cúi đầu.
- Không biết?
- Vâng, ta đã tra hỏi tên đệ tử Thiên Lang Tông này, hắn nói, Vương Khả giao sơn môn cho Thiết Lưu Vân, sau đó đi cùng Trương Chính Đạo! Không ai biết họ đi đâu!
Tên thuộc hạ này cúi đầu khẩn trương nói.
Tào Hùng âm thầm thở ra một hơi:
- Đi cùng Trương Chính Đạo? Còn tốt, may mà ta lưu lại hậu thủ!
- Đại nhân, thế nhưng, chúng ta cũng không biết Trương Chính Đạo đi đâu!
Tên thuộc hạ kia lo lắng nói.
- Lần này Trương Chính Đạo trở về thăm cha hắn, ta mượn cớ cảm tạ lúc trước hắn cứu giúp, bí mật động tay động chân ở trên người hắn! Yên tâm, bất kể bọn họ chạy trốn tới chỗ nào, ta cũng có thể đuổi tới!
Trong mắt Tào Hùng lóe lên vẻ chờ mong.
Giờ phút này Vương Khả và Trương Chính Đạo đã đến biên giới Thập Vạn Đại Sơn. Đứng ở trên đỉnh một ngọn núi, nhìn bia đá trước mặt, bên trên có năm chữ lớn "Thập Vạn Đại Sơn Giới.
- Trên đỉnh núi này còn có một cái mốc giới hạn?
Vương Khả ngạc nhiên nói.
- Đương nhiên, không chỉ chỗ này, đi chung quanh Thập Vạn Đại Sơn một vòng, đều có loại mốc giới hạn này, đó là mốc giới hạn của thập đại hoàng triều, không cho người cùng yêu xông loạn!
Trương Chính Đạo giải thích nói.
- Yêu?
Vương Khả hiếu kỳ nói.
Không cho phép người bên ngoài Thập Vạn Đại Sơn xông loạn, thì Vương Khả biết rõ, chính vì vậy cường giả ngoại giới mới không dám làm càn ở Thập Vạn Đại Sơn, cái mốc giới hạn này ngay cả yêu cũng ràng buộc sao?
- Ngươi xem bên trong Thập Vạn Đại Sơn, có bao nhiêu Yêu Vương? Không có nhiều đúng không? Thử Vương, Xà Vương đều sinh trưởng ở bên trong, cho nên không tính là gì, nhưng ở bên ngoài Thập Vạn Đại Sơn rất nhiều, bên trong các sơn lâm nằm ngoài mốc giới hạn này, là một đám tuyệt thế Yêu Vương, Yêu Vương Nguyên Thần cảnh cũng không ít, nhưng bọn họ rất ít dám bước vào khu vực Thập Vạn Đại Sơn, hơn nữa cũng ước thúc thuộc hạ của riêng mình không được phép đặt chân vào!
Trương Chính Đạo nói.
- Mốc giới hạn có lực ước thúc lớn như vậy?
Vương Khả kinh ngạc nói.
- Đó là đương nhiên, nếu như yêu thú đám vượt quá mốc giới hạn, sẽ bị diệt tộc! Toàn bộ Trung Thần Châu cũng không chứa được hắn!
Trương Chính Đạo nói.
- Chẳng lẽ Thập Vạn Đại Sơn của chúng ta còn có đại bảo tàng gì? Nên thập đại hoàng triều mới bảo hộ như thế?
Vương Khả kinh ngạc nói.
- Hả? Bảo tàng?
Ánh mắt Trương Chính Đạo sáng lên.
- Được rồi, ngươi tiếp tục chỉ đường!
Vương Khả trầm giọng nói.
- Bên ngoài Thập Vạn Đại Sơn có rất nhiều yêu thú, bình thường đi đi lại lại, trên đường rất dễ gặp yêu thú chặn đường, rất nguy hiểm. Chỉ có hai con đường an toàn, hai con đường đó là chỗ giao giữa hai đại hoàng triều thiện, ác, đám yêu thú không dám làm càn, phía trước chúng ta, chính là hai chỗ giao nhau giữa hai đại hoàng triều!
Trương Chính Đạo chỉ về phía trước.
Vương Khả nhìn tới.
Dường như nơi xa có không ít đường núi, nhưng không có bao nhiêu yêu thú đi lại. Có khá nhiều người đi đường, thực lực những người kia không mạnh, tối đa cũng chỉ là Kim Đan cảnh, Tiên Thiên cảnh và một số phàm nhân đi lại.
- Bên kia có phàm nhân?
Vương Khả hiếu kỳ nói.
- Đó là bách tính của các tiên trấn, thành trì gần đây, họ ở chỗ này thu lượm chút lâm sản, dược liệu. Đương nhiên, cũng có người tiến hành buôn lậu thương phẩm giữa hai nước! Bởi vì nơi đây thuộc về giao giới giữa hai nước, thường có quân đồn trú, nên yêu thú không dám đến đây, vì vậy tương đối an toàn!
Trương Chính Đạo giải thích.
- Ai nói yêu thú không dám đến đây? Bên kia không phải là yêu thú sao?
Vương Khả chỉ một cái hẻm núi cực kỳ vắng vẻ ở nơi xa.
Trong hạp cốc, có một chiếc xe ngựa, trên xe ngựa là hai tên phu xe, giờ phút này, xe ngựa và phu xe không nhúc nhích, giống như bị Định Thân Thuật vậy, ở trước mặt xe ngựa, có ba con thỏ.
Con thỏ? Ngươi thấy qua con thỏ to bằng căn phòng chưa? Cao một trượng, đứng ở nơi đó đã dọa người.
Ba con thỏ vây xe ngựa lại, nhìn chằm chằm vào xe ngựa, bỗng nhiên xe ngựa và phu xe không thể động đậy, toàn bộ đứng im ở đó.
Đúng lúc này, chỗ giáp ranh hẻm núi, lại có một người đi đường đi tới.
- A, thỏ yêu!
Người đi đường kia biến sắc, hét toáng lên muốn quay đầu bỏ chạy.
- Ông!
Chỉ thấy, bỗng nhiên một con thỏ trong đó quay đầu nhìn về phía người đi đường kia, hai mắt con thỏ đỏ bừng, dường như trong mắt toát ra một vệt sáng. Người đi đường đang trốn chạy kia chỉ nhìn thoáng qua, bỗng nhiên bất động, giống như bị dính Định Thân Thuật vậy.
- Cái này, đây là tình huống gì vậy? Thỏ yêu làm gì thế?
Vương Khả kinh ngạc nói.
- Ngươi không biết Hồng Nhãn Yêu Thuật của thỏ yêu? Chỉ cần nhìn vào mắt nó, thì sẽ sinh ra huyễn tượng, khiến cho người ta không tự chủ được nằm mơ lên!
Trương Chính Đạo nói.
Chỉ thấy, thỏ yêu đi đến chỗ người đi đường, bỗng nhiên dùng móng vuốt nắm người đi đường kia lên, người đi đường kia giống như còn đang trong mộng.
- Nó muốn làm gì?
Vương Khả kinh ngạc nói.
- Ta cũng không biết, theo đạo lý, yêu thú không dám đến nơi này mới đúng! Bởi vì cách đó không xa, có Đại Thiện Hoàng Triều, Đại Ác hoàng triều đóng quân, yêu thú đến sẽ bị quân đội của hai triều bắt lại làm đồ ăn, tại sao ba con thỏ yêu này lại ở đây?
Trương Chính Đạo kinh ngạc nói.
- Aôl Chỉ thấy, người đi đường kia bị thỏ yêu ném vào trong miệng, một ngụm nuốt xuống.
- Ăn sao?
Vương Khả kinh ngạc nói.
- Cô c-k- í- t.. t... t cô c-k- Í- t.. t... tI Con thỏ yêu kia nhai nuốt một phen, người vừa đi đường kia đã bị ăn, ngay cả một tiếng kêu thảm cũng không có.
- Thỏ yêu giết người diệt khẩu, để tránh người đi đường kia ra ngoài thông báo bại lộ thân phận?
Trương Chính Đạo sầm mặt lại.