Bất Diệt Thần Vương (Dịch Full)

Chương 1190 - Chương 1191: Câm Thú Biến

Chương 1191: Câm thú biến

Trương Chính Đạo nói.

- Người cha vợ này của ta cũng thật là, sao không nhẹ nhàng khuyên bảo, ép U Nguyệt làm gì? U Nguyệt chỉ là một cô gái, không phải con gái ngươi sao?

Vương Khả lập tức đau lòng kêu lên.

- Ngươi đừng hét lên với ta, ngươi đi hét với Thiện Hoàng ấy!

Trương Chính Đạo kêu lên.

- Đúng rồi, U Nguyệt có nhắc đến bạn trai hay không?

Vương Khả khẩn trương nói.

- Híc, cái đó ngược lại không có, nghe nói có rất nhiều công tử của các vương công đại thần đến tán tỉnh, nhưng cho tới bây giờ công chúa U Nguyệt đều không để ý tới, mỗi ngày đều là liều mạng tu hành!

Trương Chính Đạo nói.

- Vậy là tốt rồi! Mẹ nó, một đám háo sắc, dám theo đuổi U Nguyệt, ngươi liệt kê cho ta một cái danh sách, ta đến Thiện Thần Đô dùng chùy đập vỡ đầu bọn hắn!

Vương Khả trợn mắt nói.

Trương Chính Đạo lộ vẻ cổ quái nói:

- Ngươi? Ngươi ở Thập Vạn Đại Sơn đắc chí một lần thì thôi, còn muốn ra bên ngoài Thập Vạn Đại Sơn? Ngươi đã đánh Tào Hùng, Tây Môn Tĩnh, ngươi không sợ ra ngoài bị bọn họ trả thù à?

- Sợ cái gì? Không đánh nhau thì không quen biết, nói không chừng ta và bọn họ còn có thể trở thành bạn ấy!

Vương Khả nói.

Trương Chính Đạo:

Ngươi đã treo ngược bọn họ lên đánh, còn ép họ chụp những bức ảnh xấu hổ, như vậy vẫn có thể làm bạn sao? Nếu các ngươi còn có thể làm bạn, ta sẽ ăn hết hột đào trong tay.

- Đúng rồi, Mộ Dung Lão Cẩu dùng danh nghĩa Chiến Thần Điện giúp ngươi, lấy một phần sĩ tử thư! Bảo ta đưa cho ngươi!

Trương Chính Đạo đưa ra một phần văn thư đặc thù.

- Sĩ tử thư? Đây là đồ chơi gì?

Vương Khả hiếu kỳ nói.

- Sĩ tử thư, chính là thứ chứng minh thân phận người đọc sách, do Chiến Thần Điện tiến cử, có thể trực tiếp tham gia khoa cử, mỗi một năm, Chiến Thần Điện đều có mấy cái danh ngạch! Vừa vặn giúp ngươi lấy một cái!

Trương Chính Đạo giải thích.

- Chiến Thần Điện tiến cử người đọc sách, có thể trực tiếp tham gia khoa cử? Mẹ nó, ta cần cái đồ chơi này làm gì? Ta đâu có thi khoa cửt Vương Khả trợn mắt nói.

- Cầm chơi đùa, không bảo ngươi đi khoa cử! Tất cả mọi người đều biết, người Chiến Thần Điện đi ra ngoài, đều là mù chữ, à, à không đúng, dù sao cũng là võ tướng! Hàng năm có mấy cái danh ngạch sĩ tử, là vì Đại Thiện Hoàng Triều muốn ngợi khen Chiến Thần Điện, những năm này Chiến Thần Điện cũng phái người đi tham gia khoa cử, nhưng cho tới bây giờ đều không trúng! Nói chung không quá coi trọng, Mộ Dung Lão Cẩu bảo ta mang cho ngươi, chính là muốn kiếm chút chỗ tốt từ trong tay ngươi, trở về mang theo bộ dạng có ân báo đáp, tìm ngươi đòi tiền!

Trương Chính Đạo nói.

Mặt Vương Khả lộ vẻ cứng đờ:

- Đây là Mộ Dung Lão Cẩu, cầm thứ rác rưởi không ai Chiến Thần Điện muốn, đến làm tiền ta sao?

- Ừ, gần như vậy! Đây là phong cách của hắn! Trước kia từng có một lần, Mộ Dung Lão Cẩu âm thầm đưa cho người ta một cái sĩ tử thư, sau đó từ trong tay người kia lấy về ba trăm vạn cân linh thạch mới bỏ qua! Trương Chính Đạo nói.

- Ba! - Cái gì, tên lừa bịp định lừa đến trên đầu ta? Mộ Dung Lão Cẩu, ngươi nằm mơ!

Vương Khả cầm sĩ tử thư ném xuống đất.

- Ai bảo ngươi có tiền lại để cho Mộ Dung Lão Cẩu biết. Hắn không lừa ngươi thì lừa ai? Vương Khả, nếu không, ngươi có thể đi kiểm tra một chút thử xem?

Trương Chính Đạo cười trên nỗi đau của người khác.

- Cút, ta ngay cả khoa cử thi cái gì cùng không biết, đi để mất mặt xấu hổ sao?

Vương Khả trợn mắt nói.

Vừa nói, Vương Khả vừa nhặt sĩ tử thư lên.

- Hả, không phải ngươi ném rồi sao? Nhặt lên lại làm gì?

Trương Chính Đạo hiếu kỳ nói.

- Ném trên mặt đất cũng không có ý nghĩa, muốn ném thì phải ném trên mặt Mộ Dung Lão Cẩu, lập tức mang ta đến Thiện Thần Đô, để ta đập mặt hắn! Muốn lừa tiền của ta, bảo hắn nằm mơ đi!

Vương Khả trợn mắt nói.

- Ý gì vậy? Ngươi muốn rời khỏi Thập Vạn Đại Sơn, đi Thiện Thần Đô?

Trương Chính Đạo kinh ngạc nói.

- Không sai, lần này sư tôn không trở về, ta muốn đi gặp mặt sư tôn, đồng thời mở rộng sản nghiệp công ty Thần Vương một chút, đến Thiện Thần Đô mở chi nhánh!

Vương Khả hít sâu một cái nói.

- Không phải ngươi nói, đánh chết cũng không đi ra sao? Tại Sao... ?

Trương Chính Đạo kỳ lạ nói.

Ngươi như này là lật lọng sao?

- Nếu ta không đi ra, U Nguyệt sẽ bị cha nàng ép điên, hơn nữa còn có một đám sắc lang nhìn chằm chằm, làm sao ta có thể để U Nguyệt ở hoàn cảnh ác liệt như vậy? Ta phải dẫn U Nguyệt bỏ trốn, ta muốn mang U Nguyệt về Thập Vạn Đại Sơn, nơi này mới là nhà của nàng!

Vương Khả trầm giọng nói.

Sắc mặt Trương Chính Đạo trở nên cứng đờ:

- Ngươi, ngươi vì công chúa U Nguyệt mới đi ra sao?

- Làm sao? U Nguyệt là bạn gái của ta, ta mang nàng về nhà thì sao? Có vấn đề à?

Vương Khả trợn mắt nói.

Trương Chính Đạo lộ vẻ cổ quái nói:

- Ta đã nhìn ra, bình thường ngươi tham sống sợ chết, nhưng một khi có phụ nữ, ngươi sẽ lập tức không cần sống chết! Ngươi mắng người ta là sắc lang, nhưng ngươi mới là như vậy!

- Đánh rắm, đó là bạn gái của ta! Ta bảo vệ bạn gái của ta có lỗi gì? Ta vì bảo vệ bạn gái của ta không màng nguy hiểm, cái này gọi là tình yêu, ngươi có biết hay không!

Vương Khả trợn mắt nói.

Toàn thân Trương Chính Đạo nổi da gà, tình yêu? Mẹ ngươi chứ, ngươi thuần túy là háo sắc không muốn sống thì có!

Lang Tiên trấn bên ngoài Thiên Lang Tông!

Tào Hùng yên lặng đi tới, một đám người mặc áo đen ở trong một cái khách sạn.

- Đại nhân, chúng ta ở đây quan sát năm ngày, vẫn không phát hiện tung tích Vương Khả!

Một người mặc áo đen cung kính nói.

- Vương Khả trốn ở Thiên Lang Tông?

Tào Hùng trầm giọng nói.

- Không biết!

Tên thuộc hạ này lắc đầu.

- Không có đi ra?

Tào Hùng cau mày nói.

- Không có!

Tên thuộc hạ trả lời.

Sắc mặt Tào Hùng trở nên khó coi, hắn đến đây ám sát Vương Khả, cũng không thể một mực chờ được.

- Bắt một tên đệ tử Thiên Lang Tông tới hỏi, sao các ngươi cứ ngu xuẩn như vậy thế? Chút chuyện nhỏ này cũng không làm xong?

Bình Luận (0)
Comment