- Tào Hùng, Vương Khả nói ngươi dùng khổ nhục kế, trước đó Tiểu Đạo muội muội và Lão Vương, đều là ngươi phái người giả trang, ngươi muốn bọ ngựa bắt ve chim sẽ sau lưng, chuẩn bị diệt sát Thỏ Tử Đoàn chúng ta!
Con thỏ yêu kia nói ra.
- Đánh rắm, khổ nhục kế, ta chết hai mươi tên thủ hạ?
Tào Hùng trợn mắt nói.
Con thỏ yêu kia thấy Tào Hùng trợn mắt thì bị dọa cho không ngừng lùi lại:
- Ngươi đừng quát nạt ta, đại vương đang cho ngươi cơ hội, để ngươi xuống dưới đối chất với Vương Khả, là thật thì không thể giả, là giả thì không thể thật, nếu như ngươi trong sạch, liền đi chứng minh đi, nếu không, chính là lòng dạ bất chính, chuẩn bị giết chúng ta diệt khẩu!
Tào Hùng vô cùng tức giận, ta xuống dưới? Con mẹ nó, ta vừa xuống sẽ không nói được!
Đến lúc điều tra rõ cái chết của Vương Hữu Lễ, biết rõ ta ở hiện trường, con mẹ nó, ta có miệng cũng không nói được, Thỏ Vương sẽ không mật báo, nhưng nhiều yêu thú ở đấy như vậy, chỉ cần có một tên miệng lưỡi không nghiêm, vậy không phải là mình sẽ xui xẻo sao?
- Thỏ Vương bị bệnh tâm thần à, miệng Vương Khả toàn lời nói dối, hắn và các ngươi cũng tin? Động thủ đi, chậm sẽ có biến, các ngươi muốn kéo dài tới khi nào!
Tào Hùng tức giận nói.
- Ngươi, ngươi, ngươi không được qua đây, ta chỉ tới mời ngươi đi xuống, ngươi không đi xuống thì không đi, ngươi còn muốn giết ta diệt khẩu sao?
Con thỏ yêu kia biến sắc, quay đầu bay về phía sơn cốc ở nơi xa.
Tào Hùng:
- Đại nhân, tại sao đám Thỏ Tử Đoàn này lại tin lời Vương Khả nói? Phải làm sao mới ổn đây?
Một tên thuộc hạ lo lắng nói.
- Bất kể như thế nào, chúng ta cũng không được đi xuống! Mẹ nó, cái Thỏ Tử Đoàn này là một đám ngốc sao?
Tào Hùng tức giận nói.
Bên trong thung lũng, con thỏ trở về thông báo, lập tức tiến đến bên tai Thỏ Vương miêu tả một phen.
- Cái gì? Tào Hùng không chịu đi qua?
Thỏ Vương biến sắc.
- Vâng, thuộc hạ đã mời ba lần bốn lượt, hắn còn hù dọa ta!
Con thỏ kia buồn bực nói.
Vương Khả ở cách đó không xa, ánh mắt sáng lên, quả nhiên giống như mình nghĩ, Tào Hùng ngay ở bên cạnh xem kịch, thật sự là quá tốt.
- Thấy chưa, thấy chưa, Thỏ Vương, Vương Khả ta có nói láo hay không? Tự ngươi nói xem? Ta làm người đường đường chính chính, có sao nói vậy, trước đó ta căn bản không có gặp qua các ngươi, cái gì mà Lão Vương, cái gì màTiểu Đạo muội muội? Ngươi đường đường là lão đại Thỏ Tử Đoàn, lại không nhìn ra âm mưu thô bỉ như vậy sao?
Vương Khả trợn mắt nói.
Sắc mặt Thỏ Vương trở nên khó coi, nhìn về phía Vương Khả.
- Hôm nay, không phải chuyện ngươi ám sát chúng ta rồi, hừ, nếu ta đoán không sai, Tào Hùng đã bày xong thiên la địa võng, một người các ngươi cũng đừng mong chạy thoát! Thỏ Vương, ngươi chính là một vật hi sinh chính trị, ngươi chính là một cái pháo hôi! Tào Hùng đùa nghịch ngươi, giống như khỉ làm xiếc, phi Vương Khả khinh thường nói.
- Ngươi!
Đám thỏ yêu trợn mắt nhìn về phía Vương Khả.
Giờ phút này Thỏ Vương lại nghi ngờ không thôi, lúc đầu chỉ có ba phần tin tưởng Vương Khả, bây giờ Tào Hùng không chịu ra đối chất, nên đã biến thành năm thành tin tưởng.
- Ngươi không tin? Không có việc gì, ta và Vương Hữu Lễ sẽ ở đây chờ ngươi, chúng ta sẽ không đi! Không gấp, chúng ta chờ ở đây, ngươi tự mình đi hỏi Tào Hùng một chút đi?
Vương Khả cười lạnh nói.
- Ngươi bảo ta tự mình đi hỏi?
Thỏ Vương híp mắt nhìn về phía Vương Khả.
- Cây ngay không sợ chết đứng! Chúng ta sợ cái gì? Ngươi thật sự dám giết chúng ta hay sao? Chúng ta chờ ở đây đấy, ngươi đi đi, nhớ kỹ, mang nhiều thỏ yêu một chút, tránh Tào Hùng nói dối bị vạch trần, bỗng nhiên thẹn quá thành giận bạo phát! Đến lúc đó, ngươi đừng để hắn đánh lén ám sát!
Vương Khả cười lạnh nói.
Sắc mặt Thỏ Vương trở nên khó coi, tự nhiên giờ khắc này Thỏ Vương muốn tự mình đi điều tra một cái, nếu đúng như Vương Khả nói, vậy chẳng phải mình không đi được sao?
- Được, các ngươi chờ ở đây, các vị yêu thú huynh đệ, giúp ta quan sát Vương Khả, Vương Hữu Lễ một chút, Thỏ Tử Đoàn chúng ta đi một chút sẽ trở lại!
Thỏ Vương lạnh lùng nói.
- Được!
Đủ loại yêu thú ứng tiếng nói.
- Thỏ Tử Đoàn, theo ta đi!
Thỏ Vương trầm giọng nói.
- Vâng!
Đám thỏ yêu ứng tiếng nói.
- Chờ một chút, Thỏ Vương, trừ bỏ phòng bị Tào Hùng bạo khởi đả thương ngươi ra, ngươi còn phải chú ý bốn phía cốc có người mai phục hay không, dựa vào sự hiểu biết của ta đối với Tào Hùng, nhất định hắn sẽ chết cũng không thừa nhận! Bắt tặc phải điều tra bên trong, phái vài con thỏ điều tra thêm bốn phía, đừng để đến lúc bị Tào Hùng nắm mũi dẫn đi!
Vương Khả tiếp tục nói vào chỗ then chốt.
Thỏ Vương nắm chặt tay, liếc nhìn Vương Khả, mặc dù không nói gì, nhưng, lại ghi tạc lời Vương Khả nói vào trong lòng.
- Chúng ta đi, tìm Tào Hùng hỏi cho rõ ràng, mấy người các ngươi, đi xung quanh sơn cốc lục soát, xem có cường giả mai phục hay không, tìm kiếm cho ta!
Thỏ Vương quát.
- Vâng!
Thành viên Thỏ Tử Đoàn nhanh chóng rời đi. Chỉ còn lại có một đám yêu thú phổ thông ở các đỉnh núi vây khốn Vương Khả.
- Vương Khả, cái miệng này của ngươi... !
Vương Hữu Lễ ở một bên sợ ngây người.
So kéo dài thời gian, Vương Khả còn lành nghề hơn so với chính mình, sau khi mãnh liệt bốc phét một trận, đám yêu thú đồng tâm hiệp lực trước mắt, liền bị chia ra nhiều đường?
- Vương Hữu Lễ, chuyện lúc trước ngươi nói, không gạt ta chứ?
Vương Khả trợn mắt nhìn về phía Vương Hữu Lễ.
Ngươi nói một hồi sẽ có viện binh đến cứu, ta mới ở nơi này kéo dài thời gian, ngươi đừng lừa phỉnh ta, đến lúc đó không dễ thu đọn cục diện!
- Yên tâm, sắp tới, ta cam đoan!
Vương Hữu Lễ thấp giọng trịnh trọng nói.
- Vậy là tốt rồi, tới đi tới đi, lát nữa thịt thỏ cay sẽ nguội, nhân lúc còn nóng ăn đi!
Vương Khả lập tức gật đầu một cái.
Vương Hữu Lễ trợn mắt nhìn Vương Khả múc thịt thỏ rừng từ trong nồi ra.
- Ngươi, ngươi, thời điểm này rồi ngươi vẫn còn ăn thịt thỏ cay?
Vương Hữu Lễ bất khả tư nghị nói.
- Làm sao? Lát nữa nguội ăn sẽ không ngon!
Vương Khả trợn mắt nói.
- Không phải, Thỏ Tử Đoàn ở chỗ này, ngươi không sợ chọc giận bọn họ sao!