Một đám chiến tướng trợn mắt nói.
Có tiền để kiếm, tự nhiên mọi người đều tới, nhưng làm lớn lên phải gánh vác, ai nguyện ý chứ? Tất cả mọi người đều là lão du côn, là kẻ già đời, chút chuyện này ai không hiểu!
- Mộ Dung lão tướng quân, vừa rồi ta nhìn thấy Tào Hùng ôm lấy hai mắt thâm quầng, đi văn miếu!
Bỗng nhiên trong đám người ra nhiều một tên Trương Chính Đạo.
- Văn miếu? Không phải hôm nay văn miếu đại khảo sao? Tào Hùng đi đến đó làm gì?
Vị tướng quân thô cuồng cau mày nói.
- Không tốt, hôm nay Tây Môn thừa tướng làm quan chủ khảo, chủ trì đại khảo ở văn miếu, Tào Hùng đi qua cáo trạng!
Mộ Dung Lão Cẩu biến sắc.
- Cáo trạng?
Một đám tướng quân biến sắc.
Lúc đầu mọi người ồn ào, đi theo Mộ Dung Lão Cẩu chuẩn bị bắt cóc Tào Hùng, chính là muốn kiếm một khoản, nhưng bây giờ, tiền không mò được, còn phải gánh vác trách nhiệm? Làm sao đây?
- Mộ Dung Lão Cẩu, sự tình không liên quan chúng ta, ngươi phải tự mình gánh trách nhiệm này!
Đám chiến tướng trợn mắt nói.
Mộ Dung Lão Cầu sầm mặt lại. Đám đồ vật không coi nghĩa khí ra gì các ngươi. Uổng công ta dẫn các ngươi cùng đi kiếm tiền.
- Vấn đề bây giờ không phải là cõng hay không cõng, vấn đề là, Tào Hùng cố ý để bị thương tiến đến văn miếu, cái này rõ ràng là muốn vu oan hãm hại các ngươi! Nếu như các ngươi không đoàn kết lại, mặc cho Tào Hùng quở trách, vậy không phải là... !
Trương Chính Đạo nói.
Sắc mặt mọi người biến đổi, đúng vậy, đây không phải là biện pháp chúng ta thường dùng ư? Thừa dịp có thương tích, thổi phồng, ngậm máu phun người? Cái này, cái này....
- Tên Tào Hùng đáng chết này không giải quyết riêng được sao!
- Đúng vậy, sao không chờ vết thương lành lại, vội vội vàng vàng tiến đến bẩm báo như thế, không muốn thừa tướng giám thị à!
- Hiện tại đi cáo trạng, gần vạn thí sinh nhìn vào, đây không phải là muốn ồn ào lớn à? Có hại quốc thể!
- Không thể để cho hắn vu khống chúng ta!
- Đúng vậy, đúng vậy!
Một đám lão du côn phát hiện sự tình sắp ồn ào lớn, lập tức cùng chung mối thù, bắt đầu thương lượng đến lúc đó làm sao quỵt nợ.
- Đi, chúng ta đi qua! Nhớ kĩ, chúng ta không có trói Tào Hùng, chuyện Tào Hùng tổn thương không quan hệ với chúng ta, chúng ta đến để xem kỳ thi cuối năm!
Mộ Dung Lão Cẩu trợn mắt nói.
- Biết rồi biết rồi, cũng không phải là lần đầu tiên, chúng ta đều vô tội, trước đó chưa từng gặp qua Tào Hùng gì đó, càng không quen biết hắn, đi mau, đừng để Tào Hùng vu oan!
Tướng quân thô cuồng kêu lên.
Một đám lão du côn lập tức chen chúc xông vào văn miếu.
Trường thi văn miếu.
Tự nhiên khu trường thi không thể để cho người tới gần, nhưng đài cao xây dựng ở bốn phía có thể cho những đại thần ở xa quan sát, thậm chí cho quan giám khảo từ trên cao nhìn xuống, cẩn thận theo dõi tất cả thí sinh.
Tào Hùng ôm hai cái mắt quầng thâm, hùng hùng hổ hổ chạy vào trường thi.
- Xong rồi, xong rồi, mẹ nó, không bắt được Vương Khả, còn trọc một thân rối loạn, Mộ Dung Lão Cẩu đáng chết, tên Vương Khả kia sống chết liên quan gì đến các ngươi! Ta đã nói, không phát hiện Vương Khả, các ngươi lại không buông tha, đâm mãng phu đáng chết các ngươi!
Tào Hùng lo lắng nói.
- Tối hôm qua có thông báo, có thí sinh bị đánh ngất xỉu ở ngoài thành, sĩ tử thư của hắn bị người đoạt, hung thủ còn phách lối để lại tờ giấy, nói mình là người Hình Bộ đuổi bắt, con mẹ nó, thế mà nháo đến chỗ thừa tướng, thừa tướng bắt ta tra rõ, bảo ta buổi sáng hôm nay đến báo cáo! Kết quả gặp phải đám người ngớ ngẩn Mộ Dung Lão Cẩu, các ngươi bị bệnh tâm thần, đánh ta một đêm, hại người của ta không kịp điều tra, hôm nay còn đến muộn, sẽ bị thừa tướng trách tội! Phải làm sao mới ổn đây!
Tào Hùng lộ vẻ bi phẫn.
Tào Hùng ôm hai mắt quầng thâm, chạy vào đài cao trong trường thi. Bởi vì là Hình Bộ Thượng Thư, nên thủ vệ trường thi không có ngăn cản.
Giờ phút này nhìn thấy một vạn thí sinh đã bắt đầu vùi đầu vào suy nghĩ kỳ thi cuối năm, Tào Hùng gấp gáp nhưng không biết làm sao giải thích với thừa tướng.
Bỗng nhiên, trong đám thí sinh có người giơ tay?
- Giơ tay?
Tào Hùng sững sờ.
Vừa mới bắt đầu thi đã gọi quan giám khảo đến, đây là lần thứ nhất từ trước tới nay đấy. Ai mà lại coi khoa khảo như trò đùa vậy, không sợ lưu lại ấn tượng xấu cho quan giám khảo sao?
Tào Hùng chăm chú nhìn lại, suýt chút phun ra một ngụm lão huyết.
- Vương, Vương, Vương Khả? Làm sao hắn ở nơi này?
Tào Hùng sợ hãi kêu lên.
Bản thân phái bao nhiêu quan viên Hình Bộ, vận dụng bao nhiêu quan hệ, trải thảm điều tra các nơi trong Thiện Thần Đô một ngày một đêm, còn bởi vì sự tình của Vương Khả, mà bị đám lão du côn Mộ Dung Lão Cấu đánh một đêm.
Chuyện này, chuyện này, tại sao Vương Khả lại xuất hiện ở nơi này? Làm sao lại xuất hiện ở trong trường thi? Mắt của ta mù sao, tại sao hắn lại trà trộn vào đây?
Vương Khả trà trộn vào đã rất quỷ dị, bỗng nhiên ngươi giơ tay là muốn làm gì?
- Hết trà rồi, cho ta thêm chút trà!
Vương Khả nói với một tên quan viên Lại Bộ.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ trường thi trở nên yên tĩnh, tất cả các quan giám khảo đều nhìn lại. Tương tự, có vô số thí sinh ở gần cũng quay đầu trông lại. Thí sinh nào lớn lối như vậy?
Để quan giám khảo châm trà cho ngươi? Ngươi coi đây là địa phương nào?
- Các ngươi có thái độ phục vụ gì vậy? Nước trà cũng không thể rót thêm sao?
Vương Khả trợn mắt hỏi.
Quan giảm khảo:
Thí sinh ở bốn phía:
Tào Hùng:
Ngươi là người dự thi, ngươi còn muốn thái độ phục vụ? Con mẹ nó, ai đạy ngươi thói quen này? Ngươi còn muốn lăn lộn ở quan trường Đại Thiện hay không?
Giờ phút này, thừa tướng ở xa xa, cũng cau mày nhìn lại.
Đám quan viên đều nhìn về phía thừa tướng Tây Môn Thuận Thủy, không biết nên xử trí như thế nào. Chưa từng gặp qua, các thí sinh lúc trước, có ai không nơm nớp lo sợ, đây là lần thứ nhất thấy có người muốn nước trà. Chuyện này, ngươi thật sự coi chúng ta là tiểu nhị châm trà đưa nước cho ngươi à?
- Ta uống trà mới có tỉnh thần, không có nước trà ta sẽ không có tinh thần? Vậy ta còn thi thố cái gì? Được rồi, không thi nữa!