Vương Khả đứng dậy.
- Xoát!
Vô số ánh mắt nhìn về phía Vương Khả lần thứ hai.
Các thí sinh đều sợ ngây người, con mẹ nó thần tiên này ở đâu ra vậy? Bởi vì giám khảo không rót trà cho ngươi, ngươi liền bỏ thi?
Ngươi đến gây chuyện à?
Các thí sinh sợ ngây người, các quan chấm thi cũng ngẩn ra, chưa từng gặp qua chuyện này.
- Làm sao? Ngươi không cho ta nước trà, ta không có tâm tình trả lời, căn bản thi không đỗ. Đây là cuộc thi để Đại Thiện Hoàng Triều tuyển nhân tài, chứ không phải ổ thổ phỉ, chẳng lẽ, còn không cho phép ta rời đi?
Vương Khả trợn mắt nhìn về phía quan viên ngăn đón bản thân.
Lúc đầu Vương Khả không có ý định thi cử, chỉ muốn trà trộn vào thành mà thôi, không phải Vương Khả không nguyện chờ lâu, mấu chốt là, phải ngồi cả ngày giữa trời nắng chang chang à!
Ta không thi khoa cử của các ngươi, ngồi cả ngày ở nơi này làm gì? Đến lúc đó quan giám khảo hồi thăm, vậy không phải là càng thêm mất mặt sao? So với việc đợi đến lúc đó bị các ngươi chế nhạo, còn không bằng tự ta đi!
Nhưng khi mình muốn rời khỏi trường thi lại bị ngăn cản.
Đám quan viên phiền muộn, đồng thời không ngừng âm thầm chửi mắng Vương Khả, tiểu tử này không muốn sống sao? Coi đây là địa phương nào? Không thấy thừa tướng đang ở nơi này sao?
Ngươi vừa đi, chẳng phải là thành trò cười lớn nhất Ân Khoa à?
Đến lúc đó kết thúc như thế nào?
- Thừa tướng, thí sinh này nhiễu loạn trật tự trường thi, xin cho bắt lại hỏi tội!
Một tên quan viên mở miệng nói.
Vương Khả ở nơi xa lên tiếng lần nữa:
- Ngươi ngăn cản ta làm gì? Lại còn gọi mấy tên thị vệ tới vây quanh ta làm gì? Nháo ra động tĩnh lớn như vậy, ngươi bảo thí sinh làm sao thi tiếp? Có thể đừng quấy rầy các thí sinh khác khảo thí, để ta lặng lẽ đi hay không! Có thể giữ gìn trật tự trường thi một chút hay không! Nhẹ một chút, ta lặng lẽ đi là được!
Vương Khả ở xa mở miệng, khiến đám giám khảo sầm mặt lại, không ngờ, chúng ta mới là người nhiễu loạn trật tự trường thi?
- Thừa tướng?
Một đám giám khảo buồn bực nhìn về phía Tây Môn Thuận Thủy.
Tây Môn Thuận Thủy nhìn chằm chằm vào Vương Khả một hồi, giống như nhận ra Vương Khả là ai, nhưng lại có chút không xác định. Hiển nhiên hắn đã nhìn qua chân dung Vương Khả, nhưng chưa nhìn qua người thật, nên không cách nào khẳng định người trước mắt chính là Vương Khả.
Nhưng giằng co ở chỗ kia, khiến thí sinh, quan giám khảo nhất thời không biết làm thế nào.
Tây Môn Thuận Thủy thở dài:
- Rót thêm nước trà cho hắn! Để hắn an tâm đáp đề!
- Hả?
Đám giám khảo kinh ngạc nói.
Tây Môn Thuận Thủy không nói thêm câu thứ hai. Chúng quan viên nghi hoặc nhưng không dám hỏi nhiều, chỉ có thể dựa theo lời Tây Môn Thuận Thủy đi làm.
Rất nhanh, một chén trà mới được đưa đến bàn đọc sách của Vương Khả.
- Nước trà đã lên, tiếp tục an tâm đáp bài đi!
Quan viên đưa trà nói ra.
Thí sinh ở xung quanh trợn mắt nhìn về phía Vương Khả, người này có lai lịch thế nào? Thi thử, còn có thể khiến quan giám khảo châm trà cho hắn? Vì sao?
Quan viên Lại Bộ lộ vẻ ngoài ý muốn. Vì sao? Các vị giám khảo, vì sao các ngươi lại nuông chiều hắn?
Sắc mặt Vương Khả cũng trở nên cứng đờ, chuyện này, đây tình huống gì vậy? Các ngươi thật sự rót thêm một ly trà cho ta? Ta chỉ nói đùa, mượn cớ muốn đi ra ngoài mà thôi, bây giờ, ngươi bổ sung cho ta một ly trà, bảo ta phải làm sao bây giờ?
Ta muốn ra trường thi, hiện tại ta không lấy cớ được, chẳng lẽ phải tiếp tục được voi đòi tiên, lấy thêm chút đậu phộng hạt dưa sao?
Quảng trưởng văn miếu!
Thí sinh ngông cuồng mắng mỏ thái độ phục vụ trường thị, muốn bỏ thi, quan giám khảo bưng trà dâng nước trấn an thí sinh ngông cuồng. Trong lúc nhất thời, vô số con mắt nhìn lại.
Nếu không phải là giờ phút này hiện trường cực kỳ nghiêm túc, thì tốt xấu gì tất cả mọi người cũng phải mắng hai câu mới được.
Chưa thấy qua thí sinh lớn lối như vậy, coi đây là nơi nào vậy? Vì sao không rót cho chúng ta một chén?
- Vương Khả lớn mật, lại dám giả mạo thí sinh trà trộn vào trường thi, nhiễu loạn đại điển tuyển tài của Đại Thiện ta, người đâu, bắt lại cho ta!
Một tiếng kêu to từ trên đài cao không xa truyền đến.
Vương Khả biến sắc, các ngươi đây là câu cá chấp pháp sao? Ta chỉ muốn một chén trà, các ngươi cho ta một ly trà, rồi muốn bắt ta?
Mọi người cùng nhau quay đầu nhìn lại, là ai vậy, sao lại ồn ào ở trường thi như thế?
- Tào Hùng?
Vương Khả trợn mắt kinh ngạc nói.
Thời khắc này Tào Hùng, ôm lấy hai mắt thâm quầng, nhìn giống như một con gấu trúc, khí thế hung hăng nhìn về phía Vương Khả, trên mặt Tào Hùng tràn ngập sự hưng phấn, giống như bắt được nhược điểm của Vương Khả vậy.
- Tào đại nhân, thừa tướng bảo ngài đi qua!
Một tên quan viên lập tức tiến lên mở miệng nói.
Tào Hùng gật đầu một cái, đồng thời không quên hô hào:
- Khống chế Vương Khả tốt cho ta, đừng để hắn chạy!
Một đám quan viên, thị vệ vừa mới rời đi, lại lập tức bao vây Vương Khả lần thứ hai.
Tào Hùng ôm hai con mắt gấu mèo đến trước mặt Tây Môn thừa tướng.
Mặc dù giờ phút này Tây Môn Thuận Thủy vẫn không phát cáu, nhưng ai cũng nhìn ra sự không thoải mái trong mắt Tây Môn thừa tướng, hắn lạnh lùng nhìn Tào Hùng.
- Tào đại nhân, ngươi không biết hôm nay ngày gì không? Ngươi không biết đây là nơi nào không? Lớn tiếng ồn ào, quấy nhiễu thí sinh, ngươi làm như này là vì sao? Còn nữa, thân làm mệnh quan triều đình, quần áo không chỉnh tê, khuôn mặt lôi thôi, ngươi quên thân phận của mình rồi ư?
Tây Môn Thuận Thủy trầm giọng nói.
- Thừa tướng, ngài bớt giận, hôm qua tỉ chức đã tra rõ sự tình thừa tướng nhắn nhủ, kết quả gặp phải Chiến Thần Điện ngăn cản, thế nhưng, tỉ chức đã điều tra ra được chuyện thí sinh hôn mê ngoài thành, tỉ chức đã xác định được là ai đánh ngất hắn, hơn nữa cướp đoạt sĩ tử thư của hắn, đến đây giả mạo thí sinh, trà trộn vào trưởng thi!
Tào Hùng lập tức nói.
Giám khảo ở bốn phía đều kinh ngạc nhìn về phía Tào Hùng.
- Có người giả mạo thí sinh trà trộn vào trường thi? Muốn làm gì?
- Thật sự có người không sợ chết, đánh ngất thí sinh, giả mạo thí sinh sao?