Con mẹ nó, chuyện gì xảy ra vậy? Sao ta nói các ngươi lại không tin? Ta thực sự ăn gian mà! Hơn nữa ta còn muốn tìm bạn gái của ta, không có thời gian rảnh rỗi ở nơi này chơi đùa lung tung với các ngươi!
Quảng trường bên ngoài văn miếu! Thành tích bài thi thứ hai treo trên cao.
Các chiến tướng Chiến Thần Điện kéo bè kết phái tới.
- Thấy không, thấy không? Lần này Vương Khả đi thi, may mắn có ta ở bên ủng hộ, ngươi không biết, đám quan văn kia lòng dạ hiểm độc, còn muốn vu oan Vương Khả!
- Ngươi không biết đâu? Lúc ấy còn vu khống Vương Khả gian lận, rõ ràng là chữ viết của Vương Khả, bọn họ lại nói chữ của Vương Khả là những chữ khác, dưới hàng trăm con mắt nhìn trừng trừng, bọn họ có thể cần chút mặt không?
- Đúng vậy, từ lúc thành lập đến bây giờ Chiến Thần Điện ta chưa từng lùi bước, dựa vào cái gì mà hiện tại thiên hạ thai bình, lại đến bắt nạt người Chiến Thần Điện chúng ta? Đây không phải để cho chúng ta thất vọng đau khổ sao?
- May mắn có Chiến Thần đi qua bắt chuyện, phải dán tên quy định khảo thí, nếu không dán tên, không lần này người thứ nhất là ai đây!
- Một nghìn chọn một trăm, Vương Khả chẳng những là người đứng đầu bài thi thứ nhất, mà bài thi thứ hai cũng là người đứng đầu! Người của Chiến Thần Điện ta!
Bên ngoài văn miếu, tất cả mọi người đến xem danh sách đều chỉ nhìn bài của Vương Khả.
Giờ phút này, cho dù bài thi hạng hai không khác với Vương Khả, thì cũng không có ai nhìn, dù sao, ai cũng muốn tranh đệ nhất.
Đệ nhị thì có cái gì để nhìn?
Chiến Thần Điện hiếm có thịnh hội này, tự nhiên không ngừng kéo người tới nói khoác một phen.
Tự nhiên Mộ Dung Lão Cẩu đứng mũi chịu sào ở trong đó.
- Các ngươi không biết sao? Chuyện Âm Sơn chính là ta nói cho Vương Khả! Cái gì? Ngươi không tin? Mẹ nó, ta là người thứ nhất gặp Vương Khả có biết không!
- Lão Cẩu, nghe nói Vương Khả không chịu tiếp tục thi?
- Đương nhiên Vương Khả không chịu thi rồi, Vương Khả bị bao nhiêu oan ức ngươi biết không? Bài thi thứ nhất bị Tào Hùng vu oan thì cũng thôi đi, vậy mà bài thi thứ hai còn bịcon của thừa tướng vu oan! Mẹ nó, không phải bài thi thứ ba là quan chủ khảo đến vu oan chứ? Đương nhiên hắn không chịu tiếp tục thi rồi!
- Mọi thứ đều chứng minh Vương Khả trong sạch! Hơn nữa còn lấy lại mặt mũi cho Chiến Thần Điện ta, nếu như bài thi này lại bị vu oan, Chiến Thần Điện ta còn mặt mũi nào mà tồn tại?
- Không sai không sai, Vương Khả xả giận giúp chúng ta, chúng ta không thể để hắn chịu oan ức một mình được, bài thi thứ ba, chúng ta lại kêu một số người đi qua! Nhất định không thể để cho Vương Khả bị vu khống!
- Không sai, ta đã phải khổ sở khuyên bảo rất lâu, Vương Khả mới đáp ứng tham gia bài thi thứ ba, các ngươi nghĩ biện pháp giúp ta đi Mộ Dung Lão Cấu nói.
- Nghĩ biện pháp gì? Mộ Dung Lão Cẩu, ngươi nói thời điểm diễn ra bài thi thứ ba, Chiến Thần Điện ra mặt mời công chúa U Nguyệt đến xem cuộc chiến, mới có thể trấn an Vương Khả, ngươi mời như nào?
- Ta không mời được, không phải còn có các ngươi sao?
Mộ Dung Lão Cẩu trả lời.
- Đánh rắm, chúng ta ngay cả gặp cũng chưa gặp được công chúa U Nguyệt, làm sao mời? Lần này nói ra rồi, thời điểm bài thi thứ ba diễn ra không gặp được công chúa U Nguyệt, mặt mũi chúng ta để đi đâu?
Một vị chiến tướng trợn mắt trả lời.
Mộ Dung Lão Cầu cau mày nói:
- Nếu không, chúng ta xin Chiến Thần ra mặt?
- Chiến Thần?
Một đám lão tướng cau mày hỏi.
- Không sai, thời điểm bài thi thứ hai diễn ra, Chiến Thần lo lắng bị Vương Khả làm mất mặt, cho nên không lộ diện, hiện tại đã chứng minh, Vương Khả thật sự có học vấn, bài thi thứ ba diễn ra, nhất định Chiến Thần phải đến?
- Không sai, Vương Khả liên tục giành vị trí thứ nhất hai bài thị, khẳng định các quan văn sẽ nghĩ biện pháp đối phó Vương Khả ở bài thi thứ ba, chắc chắn họ sẽ làm khó dễ Vương Khả, Chiến Thần không ra mặt, khẳng định Chiến Thần Điện ta sẽ ăn thiệt thòi, Chiến Thần không thể mặc kệ được!
- Không sai, chúng ta cùng đi thỉnh mệnh!
- Đi, đi, đi mau!
Một đám lão tướng Chiến Thần Điện chạy đôn chạy đáo vì Vương Khả.
Phủ thừa tướng, thư phòng Tây Môn Thuận Thủy.
Tây Môn Thuận Thủy âm trầm nhìn Tây Môn Tĩnh đang quỳ trước mặt, bên cạnh còn có Giải Binh Giáp đứng cúi đầu.
- Bản thân không có bản lĩnh đi thi thì cứ thừa nhận không có bản lĩnh, lại còn cố hết khả năng nghĩ mấy trò tà môn ngoại đạo!
Tây Môn Thuận Thủy trợn mắt nói.
Giải Binh Giáp ở một bên cũng trợn mắt nhìn Tây Môn Tĩnh quỷ dưới đất, ngươi hại chết ta rồi! Mẹ nó, tại sao ngươi trở về lại khai ta ra?
- Cha, con cũng muốn làm thầy của công chúa!
Tây Môn Tĩnh không phục nói.
- Ha ha ha, ngươi cũng muốn làm thầy của công chúa? Ngươi muốn cận thủy lâu đài tiên đắc nguyệt? Tất cả mọi người nghĩ như vậy, ngươi cho rằng dựa vào ngươi nghĩ là có thể làm được sao? Sau bài thi thứ nhất, thứ hai, còn có bài thi thứ ba, bài thi thứ ba do ta tự mình ra đề. Cuối cùng còn có thi đình, thi đình sẽ do Thiện Hoàng tự mình hỏi, dựa chút ít thông minh của ngươi, ngươi có thể làm được sao? Ngươi cho rằng Giải Binh Giáp có thể một mực giúp ngươi gian lận hay sao?
Tây Môn Thuận Thủy trợn mắt nói.
- Cha, tại sao cha không giúp con một chút!
Tây Môn Tĩnh buồn bực nói.
- Giúp ngươi? Đó là đang hại ngươi! Đại điển tuyển tài của quốc gia là để đùa giỡn sao? Muốn ai thi đỗ người đó liền thi đỗ? Gian lận? Các ngươi muốn chết à!
Tây Môn Thuận Thủy trợn mắt tức giận nói.
Tây Môn Tĩnh cúi đầu không dám mở miệng.
- Còn có ngươi nữa, Giải Binh Giáp, ngươi thật to gan, ngươi lại dám gian lận?
Tây Môn Thuận Thủy trợn mắt nhìn về phía Giải Binh Giáp.
- Thừa tướng bớt giận, hôm đó ta thấy công tử đau khổ cầu khẩn, ta cũng bị ma quỷ ám ảnh, ta... !
Giải Binh Giáp khổ sở nói.
Giải Binh Giáp tự hỏi mình làm không chê vào đâu được, cho dù về sau xảy ra tình huống, cũng xử lý rất tốt, nhưng làm sao tất cả những thứ này có thể giấu giếm được con mắt của thừa tướng?