Bất Diệt Thần Vương (Dịch Full)

Chương 1296 - Chương 1297: Làm Chút Buôn Bán Nhỏ Sống Tạm

Chương 1297: Làm chút buôn bán nhỏ sống tạm

Trong lòng Tây Môn Thuận Thủy rất sốt ruột, ta còn chưa kịp bẩm báo cho Thiện Hoàng biết, rằng công ty Thần Vương kia của Vương Khả kiếm tiền rất lợi hại.

Bách quan kinh ngạc nhìn Tây Môn Thuận Thủy, chỉ có thiểu số quan viên biết rõ sự lợi hại của công ty Thần Vương. Đại bộ phận đều không hiểu nguyên nhân, lúc này thấy Tây Môn Thuận Thủy đứng ra ngăn cản, nguyên một đám thần sắc cổ quái, Vương Khả nói không sai? Buôn bán nhỏ còn chưa bắt tay vào làm, thừa tướng đã chăm chăm nhắm đến thuế thu?

- Thiện Hoàng, ngài thấy đấy, ta không nói láo, ta cũng đã nói rồi, yêu cầu này có hơi quá đáng, nếu Thiện Hoàng không cách nào giải quyết, vậy thì quên đi, để ta nghĩ cách khác!

Vương Khả lập tức cung kính nói.

Mặt Thiện Hoàng đen như đáy nồi, chút chuyện nhỏ này mà ta không giải quyết được?

- Được, trẫm đáp ứng ngươi, Vương Khả ngươi muốn làm buôn bán nhỏ? Sau này ngươi làm sinh ý ở Đại Thiện hoàng triều, vĩnh viễn sẽ không thu thuế! Ngươi thấy được không?

Thiện Hoàng trầm giọng nói.

- Hoàng thượng!

Tây Môn Thuận Thủy sầm mặt kêu lên.

- Tây Môn Thuận Thủy? Chút chuyện này, trẫm còn không thể làm chủ?

Thiện Hoàng trầm giọng hỏi lại.

Tây Môn Thuận Thủy nhìn Thiện Hoàng một lúc, cuối cùng chỉ còn nước cười khổ nói:

- Không, là thần lắm mồm!

Tây Môn Thuận Thủy biết, công ty Thần Vương nhất định sẽ rất kiếm tiền, đấy chính là thật nhiều thật nhiều thuế thu, số đó mà sung vào quốc khố thì cũng không phải số lượng nhỏ, đáng tiếc Thiện Hoàng đã mở miệng, hắn còn có thể nói được gì? Thôi, coi như không có phần thu nhập kia vậy!

- Tạ ơn Thiện Hoàng! Thiện Hoàng, ngươi đúng là quá khẳng khái!

Vương Khả kích động tân dương.

Không thu thuế, cũng tức là bằng với không kiểm toán? Khi đó, sổ sách công ty Thần Vương ta không cần phải công khai với chính phủ? Hơn nữa, thu thuế chính là đầu to, Thiện Hoàng đúng thật quá khẳng khái!

- Khẳng khái? Ha ha, được rồi, Vương Khả, ngươi muốn mua bao nhiêu, ngươi có bao nhiêu tiền?

Thiện Hoàng cao hứng hỏi tiếp.

Thiện Hoàng lại không biết, chỉ bằng một câu không thu thuế vừa rồi đã khiến hắn tổn thất bao nhiêu tiền, rốt cuộc, Thiện Hoàng chủ yếu dành thời gian chu du thiên hạ, đối với công ty Thần Vương còn chưa hiểu rõ, vừa rồi chỉ mới kịp trao đổi vài câu ngắn ngủi, Tây Môn Thuận Thủy còn chưa kịp bẩm báo hết thảy sự tình về Vương Khả, thế nên hắn còn tưởng Vương Khả chẳng có bao nhiêu tiền.

- Ách, ta không biết hiện tại giá đất ở Thiện Thần Đô là bao nhiêu. Đương nhiên, ta hy vọng có thể tận lực mua lô đất lớn nhất!

Vương Khả nghĩ nghĩ rồi nói.

- Lô đất lớn chút? Ồ, tiền của ngươi có thể mua bao nhiêu lô đất? Một trăm vạn cân linh thạch trẫm cho ngươi lần trước, ngươi đã xài hết chưa?

Thiện Hoàng khẽ nhíu mày, trên mặt chớp qua một tia khinh thường.

Thông thường mà nói, tiền tiết kiệm của cường giả Nguyên Anh Cảnh chỉ đại khái chừng trên dưới trăm vạn cân linh thạch, hiện tại Vương Khả mới vừa đặt chân Nguyên Anh cảnh, còn chưa kịp kiếm tiền, không chừng trăm vạn cân linh thạch đều không có.

Lúc trước mình đưa cho hắn trăm vạn cân linh thạch, đối với mình là rút sợi lông trên chín con trâu, nhưng đối với Vương Khả có khi lại là con số trên trời.

- Ách, một trăm vạn cân linh thạch Thiện Hoàng đưa cho lần trước, ta một mực chưa đụng tới, lần này mua đất cũng không cần số tiền kia, ta dùng chính tiền mồ hôi nước mắt kiếm được mấy năm nay để mua là được rồi!

Vương Khả giải thích nói.

Trên mặt Thiện Hoàng hiện rõ vẻ khinh bỉ, tiền mồ hôi nước mắt? Tiền khổ cực? Giờ mới qua bao năm, ngươi có thể kiếm được bao nhiêu?

- Chút tiền kia của ngươi, hẳn là không mua được bao nhiêu. Vừa rồi trẫm đáp ứng ngươi, giúp ngươi làm ăn thuận lợi, không để người khác làm khó dễ ngươi, thế nên ngươi không thể hưởng thêm đặc quyền được!

Thiện Hoàng lắc đầu, tỏ vẻ khó xử nói với Vương Khả.

Ổ trong lòng Thiện Hoàng, Vương Khả chỉ có mấy chục vạn cân linh thạch là cùng, chừng đó nếu ta không cho thêm ưu đãi thì mua được bao nhiêu đất.

- Không cần, chỉ cần làm ăn thuận lợi là được, ta vốn dự định bỏ ra năm ngàn vạn cân linh thạch mua đất. Đương nhiên, nếu quá mắc, ta có thể thêm chút nữa!

Vương Khả mở miệng nói.

Vương Khả vừa mở miệng, lập tức khiến bách quan trong đại điện há hốc mồm.

Tiền tiết kiệm của Nguyên Anh Cảnh bình thường là trên dưới trăm vạn cân, Nguyên Thần Cảnh bình thường là trên dưới ngàn vạn. Đạt đến cấp bậc mấy ngàn vạn, vậy phải là Nguyên Thần Cảnh rất có tiền. Còn tiết kiệm lên tới năm ngàn vạn cân, đó chính là siêu cấp đại thổ hào trong hàng ngũ Nguyên Thần Cảnh!

- Ngươi, ngươi có năm ngàn vạn cân linh thạch?

Thiện Hoàng há hốc mồm nhìn Vương Khả.

- Ách, đúng vậy, trước đây ít năm ta làm chút sinh ý, là kiếm tiền mọn!

Vương Khả gật gật đầu.

Tiền mọn? Thiện Hoàng tròn mắt nhìn Vương Khả, lần trước gặp ngươi chắc mới chưa đến mười năm, khi đó ngươi vừa bái nhập Thiên Lang Tông chưa được mấy tháng, thời gian ngắn như vậy, sao ngươi lắm tiền thế?

- Vương Khả, đây là triều đường, ngươi không thể nói bậy bạ!

Thiện Hoàng lạnh lùng nói.

Vương Khả còn chưa mở miệng, Tây Môn Thuận Thủy ở bên đã bước ra khỏi hàng nói:

- Khởi bẩm Thiện Hoàng, Vương Khả không nói dối, thần có nghe qua một ít tin tức, năm ngàn vạn cân linh thạch mà Vương Khả nói còn là con số tương đối bảo thủ! Đấy chỉ là một bộ phận trong vốn lưu động của hắn, nếu tính cả giá trị tài vật cố định hắn nắm trong tay, cẩn thận ước đoán, tài sản của hắn phỏng chừng phải có giá trị vài ức cân linh thạch!

Hai mươi tư viên Định Hải Châu liền đã có giá trị mấy ức! Huống hồ Vương Khả còn có rất nhiều thứ tốt mà mình không biết? Rồi thì thịt Long Hoàng? Hết thảy đều là tiền!

Giờ mới qua chừng mười năm, Vương Khả lại đã tích lũy được lượng tài phú khủng khiếp như thế ở Thập Vạn Đại Sơn, chỉ nghĩ đến thôi cũng đủ khiến người tức giận.

Trên triều đường, bách quan tròn mắt nhìn Tây Môn Thuận Thủy, thừa tướng, ngươi, ngươi không đùa chúng ta đấy chứ? Tên Vương Khả này không phải chỉ làm buôn bán nhỏ thôi sao? Thế này mà là buôn bán nhỏ?

Thiện Hoàng tự nhiên tin tưởng Tây Môn Thuận Thủy, thế là không khỏi trừng mắt nhìn Vương Khả, mẹ nó, vừa rồi có phải trẫm đã quá qua loa rồi không? Ta đồng ý cho hắn vĩnh viễn không nạp thuế?

Bình Luận (0)
Comment