Bất Diệt Thần Vương (Dịch Full)

Chương 1297 - Chương 1298: Mua Đất

Chương 1298: Mua đất

Năm ngàn vạn cân linh thạch tuy nhiều, nhưng đối với Thiện Hoàng mà nói thì không tính là gì! Trọn cả Đại Thiện hoàng triều đều thuộc về Thiện Hoàng, linh sơn trên thổ địa Đại Thiện nhiều không biết bao nhiêu mà kể, cần gì phải đỏ mắt chút tiền kia của Vương Khả?

Chỉ là, trước đó hắn khinh thường Vương Khả, giờ lại thấy đột nhiên cầm ra nhiều tiền như vậy, Thiện Hoàng cũng muốn mặt mũi chứ, bằng không há lại bị người nói thành lòng dạ hẹp hòi?

- Năm ngàn vạn cân linh thạch đúng là không mua được bao nhiêu lô đất, hộ bộ thượng thư!

Thiện Hoàng trầm giọng nói.

- Tiền Đa Đa có mặt!

Một tên quan viên trắng trẻo mập mạp lập tức ra khỏi hàng.

- Lời Vương Khả nói vừa rồi ngươi cũng nghe được? Có lô đất nào thích hợp cho Vương Khả không?

Thiện Hoàng bình tĩnh nói.

- Khởi bẩm hoàng thượng, lời Vương Khả nói vừa rồi, thần đều nghe được, Vương Khả muốn mua một lô đất lớn, giá trị ước chừng năm ngàn vạn cân linh thạch! Năm ngàn vạn cân linh thạch nhìn như rất nhiều, nhưng mà, đất đai ở Thiện Thần Đô cũng là tấc đất tấc vàng, cực kỳ đắt đỏ, ở trong Thiện Thần Đô, năm ngàn vạn linh thạch chỉ có thể mua được một lôi đất đủ để kiến tạo lâm viên tư gia, thần có thể đề ra mấy nơi cho Vương Khả lựa chọn. Không biết vậy có phù hợp với yêu cầu của Vương Khả?

Tiền Đa Đa quay sang Vương Khả hỏi.

- Lô đất đủ để kiến tạo lâm viên tư gia? Lâm viên tư gia lớn chừng nào? Ta thấy Thiện Thần Đô có không ít đồi núi, một lâm viên tư gia có thể bao bọc trọn một ngọn núi không?

Vương Khả hiếu kỳ nói.

Tiền Đa Đa trừng mắt nhìn Vương Khả:

- Vương Khả, ngươi đùa gì đấy, đây là Thiện Thần Đô, Thiện Thần Đô! Đệ nhất thành tại Trung Thần Châu, là nơi phồn hoa nhất trên khắp chính đạo Trung Thần Châu, cũng là trung tâm Trung Thần Châu, ngươi bỏ ra năm ngàn vạn cân linh thạch liền muốn mua một ngọn núi? Ngươi nói thử xem?

~ Năm ngàn vạn cân linh thạch vẫn không đủ?

Vương Khả sầm mặt lại.

- Đương nhiên không đủ, ngươi muốn mua lô đất phạm vi bao quanh nguyên một ngọn núi, vậy chỉ có thể ra ngoài thành!

Tiền Đa Đa trừng mắt nói.

- Ngoài thành cũng được?

Ánh mắt Vương Khả sáng lên.

- Đương nhiên, giá cả ngoài thành với giá cả nội thành chênh nhau một trời một vực, ngoài thành tự nhiên có thể mua được!

Tiền Đa Đa trầm giọng nói.

- Vậy thì ngoài thành, chỉ cần ở gần Thiện Thần Đô là được, nơi đâu rẻ nhất? Ta hi vọng mua được lô đất tương đối lớn, càng lớn càng tốt, ngươi biết đấy, ta kiếm tiền cũng không dễ dàng!

Vương Khả lập tức mong đợi nói.

Thiện Hoàng thần tình cổ quái nhìn Vương Khả, ngươi kiếm tiền không dễ dàng? Giờ mới qua chưa đến mười năm, ngươi kiếm nhiều tiền vậy rồi còn không dễ dàng?

- Ngươi muốn giá rẻ? Thành đông, mặt nam nghĩa trang ngoại ô phía đông có một mảnh đất, nơi đó bao trùm nguyên một ngọn núi lớn, núi kia tên là Anh Hùng Sơn. Anh Hùng Sơn chính là núi lớn hiếm có quanh vùng. Diện tích rất lớn, ngươi muốn mua?

Tiền Đa Đa hỏi.

- Xa không?

Vương Khả hỏi tiếp.

- Ngoài thành đông ba mươi dặm, dài rộng chừng hai mươi dặm, rất lớn, ngươi muốn mua?

Tiền Đa Đa thần sắc cổ quái hỏi lại.

- Dài rộng tận hai mươi dặm? Vậy chẳng phải là một trăm kilomet vuông? Một ức mét vuông? Mua, mua chứ, chính là nó!

Vương Khả kích động kêu lên.

- Vương Khả, Anh Hùng Sơn mà Tiền Đa Đa nói tới ở gần lăng viên ngoại ô phía đông, nơi đó âm khí nùng trọng, lại ở ngoài thành! Mảnh đất kia ta có nghe nói qua, căn bản không ai nguyện ý tới, ngươi đến đó mở cửa hàng, không có khách đâu!

Mộ Dung Lão Cầu nơi không xa chợt trừng mắt kêu nói.

- Chính là nó! Năm ngàn vạn cân linh thạch, ta mua, đa tạ Thiện Hoàng!

Vương Khả lập tức kích động bái tạ Thiện Hoàng.

Triều thần toàn điện trừng mắt nhìn Vương Khả, ngươi người ngu tiền nhiều? Đã nhắc nhở ngươi rồi, ở gần lăng viên ngoại ô phía đông, nơi đó chính là nghĩa địa. Ngươi bỏ ra năm ngàn vạn linh thạch đi mua một lô đất bên cạnh nghĩa địa? Ngươi điên rồi!

- Lô đất Anh Hùng Sơn kia rốt cục cũng bán được, tốt, tốt, tốt quái Tiền Đa Đa lại hưng phấn không thôi.

Trên long ở, thần sắc Thiện Hoàng không giấu được vẻ nghi hoặc. Nhưng cũng không mấy để tâm, các ngươi một người nguyện đánh một người nguyện chịu, lại không phá hư quy củ, cứ quyết định vậy đi.

Một lôi đất mà thôi, tính là cái gì?

Đáng tiếc, Vương Khả không giỡ công phu sư tử ngoạm, khiến mình không tìm được cớ bôi xấu tiểu tử này trước mặt U Nguyệt.

- Được rồi, bãi triều!

Thiện Hoàng có chút buồn bực nói.

- Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuết Bách quan lập tức cung bái.

Phân thân tượng băng Thiện Hoàng nhoáng lên, tan biến trong đại điện.

- Vương Khả, ha ha ha ha, ngươi làm mở mày mở mặt Chiến Thần Điện chúng ta. Đi, đi, chúng ta đi uống rượu!

Mộ Dung Lão Cầu lập tức lao đến, kích động nói.

Đám chiến tướng Chiến Thần Điện cũng ùa tới vây quanh Vương Khả.

- Các vị huynh đệ Chiến Thần Điện, đoạn thời gian này làm phiền các vị bảo giá hộ tống, may mà có các ngươi chống lưng, hôm nay ta mời khách, mọi người không say không về!

Vương Khả cười lớn nói.

- Tốt!

Đám chiến tướng Chiến Thần Điện lập tức cười rộ lên.

Chính là đợi câu nói này của ngươi, ngươi cao trúng trạng nguyên, một phần là nhờ chúng ta tể tâm hợp lực, trạng nguyên này cũng có một phần công lao của chúng ta.

Lập tức, dưới sự nhiệt tình của đám chiến tướng, Vương Khả bị kéo ra Thiện Thần Điện.

Tây Môn Thuận Thủy đưa mắt nhìn theo đám người Vương Khả đi ra ngoài điện, khẽ nhíu mày, rốt cuộc, tuy Vương Khả đã được khâm định là trạng nguyên, nhưng còn rất nhiều chuyện cần phải ra mặt xử lý. Chẳng qua, lúc này đám lão binh Chiến Thần Điện đang vây quanh, Tây Môn Thuận Thủy cũng không đi mất hứng.

Liếc nhìn đám quan viên xung quanh, mấy tên quan viên lập tức cung kính bắt đầu kết thúc công việc, tiến hành bàn giao dặn dò những thí sinh còn lại.

Thiện Thần Đô, Chiến Thần Điện!

Vương Khả được đám lão binh vây quanh, đi tới dưới một ngọn núi bên trong thành Thiện Thần Đô.

Sơn phong cực lớn, cả tòa đại sơn đều được bao phủ trong sương mù, ẩn ẩn có thể thấy được vài tòa cung điện thấp thoáng bên trong.

- Vương Khả, nơi này chính là địa bàn Chiến Thần Điện chúng ta, Chiến Thần Sơn!

Bình Luận (0)
Comment