Hổ Hoàng híp mắt nhìn Vương Khả một lúc, vốn còn định nói mấy câu uy hiếp, song cuối cùng vẫn nhịn. Các ngươi chịu phối hợp? Thế là tốt nhất.
- Hô!
Dưới sự điều khiển của Hổ Hoàng, Quỷ Thần Kiếm chậm rãi bay đến trước mặt Vương Khả và U Nguyệt công chúa.
Chứng kiến Quỷ Thần Kiếm bay đến, Tam thái tử nuốt một ngụm nước bọt, cố kìm nén xung động trong lòng.
- U Nguyệt, ngươi thử xem!
Vương Khả mong đợi nói.
Quỷ Thần Kiếm, thiên hạ đệ cửu thần kiếm? Vương Khả gấp gáp đưa cho U Nguyệt.
Nhớ ngày đó, thanh Manh Thần Kiếm của sư huynh Lý Bắc Đấu chỉ là thiên hạ đệ thập, nhưng nhờ nó, Lý Bắc Đấu lại có thể lấy cảnh giới Nguyên Anh Cảnh chém cho Nguyên Thần Cảnh chạy trối chết, giờ U Nguyệt đã là Nguyên Thần Cảnh, nếu có thể điều khiển kiếm này, vậy chẳng phải cũng có thể chém Hổ Hoàng?
U Nguyệt công chúa nghi hoặc nhìn Vương Khả, song rốt cục vẫn lựa chọn tín nhiệm Vương Khả, cầm kiếm lên.
Ngay khi U Nguyệt bắt lấy thanh kiếm.
Ông!
Trên thân Quỷ Thần Kiếm lập tức sáng bừng ánh sáng đỏ. Sau đó sinh ra một cỗ hấp lực, điên cuồng hấp thu âm phong bốn phía, như thể muốn hút sạch lam quang ngoài thân quỷ long mạch vào trong Quỷ Thần Kiếm.
- Đây là... !
Vương Khả thốt lên kinh ngạc.
- Vương Khả, ta chưa làm gì cả!
Ú Nguyệt công chúa cũng kinh ngạc nói.
- A ha ha ha, truyền thuyết là có thật, Quỷ Thần Kiếm là bội kiếm của tộc Quỷ thị, U Nguyệt công chúa nắm lấy kiếm, kiếm liền có phản ứng? Không ngờ lại tự động mở rộng phong ấn, không còn bài xích Âm Quỷ chỉ khí, chủ động hấp thụ Âm Quỷ chỉ khí, tốt, tốt, tốt!
Hổ Hoàng kích động kêu lên.
Quay đầu, Hổ Hoàng nhìn quỷ long mạch ở bên:
- Nhanh, điều động hết thảy Âm Quỷ chỉ khí quanh bốn phía Âm Sơn về đây, cho Quỷ Thần Kiếm khai phong!
Ang!
Quỷ long mạch rít lên một tiếng.
ầm ầm!
Trọn cả Âm Sơn theo đó run lên, bỗng chốc, từ trong hố sâu trước mắt, u lam chỉ khí ngất trời hội tụ đến, do quỷ long mạch dẫn dắt, nháy mắt liền bay thẳng đến chỗ U Nguyệt công chúa.
Oanh!
U Nguyệt công chúa đứng ở chính giữa, tay cầm Quỷ Thần Kiếm, tựa như một hố đen, điên cuồng thu nạp vô số Âm Quỷ chỉ khí tràn ra từ trong hố sâu. Sát na đó, Quỷ Thần Kiếm bùng lên kiếm mang rộng tận mười trượng.
Quỷ Thần Kiếm khẽ rên vang, tùy theo tiếng ong ong vang lên không ngừng, kiếm mang càng lúc càng lớn, mười trượng, mười một trượng, mười hai trượng.... !
- Vương Khả, thanh kiếm này lạ quá!
Ú Nguyệt công chúa nhíu mày nói.
- Thân thể ngươi có chỗ nào không thoải mái à?
Vương Khả hỏi.
- Cái đó thì không có, nhưng mà... !
U Nguyệt nhíu mày nói.
- Không có thì còn nói gì nữa, chúng ta đã đáp ứng giúp Hổ huynh một tay, nói được thì phải làm được!
Vương Khả lập tức nháy nháy mắt với U Nguyệt công chúa.
U Nguyệt công chúa sửng sốt, Vương Khả đang muốn ám thị với ta điều gì à?
Hổ Hoàng vốn còn định nói mấy câu uy hiếp, nhưng thấy Vương Khả tận lực giúp mình như vậy, nhất thời không biết nên nói gì mới phải. Được rồi, không phải chỉ là diễn kịch thôi sao? Đợi chập chờn đám đồ ngu các ngươi giúp ta luyện hóa Quỷ Thần Kiếm xong rồi, đến lúc đó ta lại ăn thịt các ngươi cũng không muộn!
- Hổ huynh, ta thấy U Nguyệt khai phong Quỷ Thần Kiếm không phải một lúc là được?
Vương Khả nhíu mày nói.
- Quỷ U Nguyệt? Tu vi nàng quá yếu, cho nên nhất định sẽ chậm, sợ rằng phải mất một ngày! Vương Khả, ngươi muốn nói điều gì?
Hổ hoàng lạnh lùng nhìn Vương Khả.
Ngươi còn muốn uy hiếp ta nữa chắc?
- Một ngày? Vậy thì đợi một ngày. Ngươi yên tâm, U Nguyệt là bạn gái ta, chúng ta nói giúp ngươi liền sẽ giúp ngươi. Hổ huynh, việc này cứ bao trên thân ta!
Vương Khả nói.
Thần sắc Hổ Hoàng không giấu được vẻ cổ quái. Mẹ nó, ngươi cứ Hổ huynh Hổ huynh, kêu thế sướng mồm lắm hả? Nếu không phải muốn lợi dụng khai phong Quỷ Thần Kiếm, bản hoàng sớm đã nhai sống ngươi rồi.
- Thời gian một ngày, có vẻ hơi dài nhỉ, chúng ta đợi thế này cũng chán chết. Hay là, tìm chút giải trí tiêu khiển giết thời gian?
Vương Khả nhìn Hổ Hoàng, đề nghị nói.
Hổ Hoàng:
= - Ngươi muốn làm gì?
Hổ hoàng lạnh lùng nói.
- Dù sao cũng không có chuyệngì để làm, hay là chúng ta đánh vài ván mạt chược? Vừa chờ, vừa canh chừng Quỷ Thần Kiếm khai phong, đợi đánh xong mấy ván mạt chược, ngươi vừa vặn có thể thu kiếm!
Vương Khả khuyên nhủ.
- Làm gì? Đánh cái gì? Mạt chược?
Hổ Hoàng sửng sốt.
Bên ngoài Âm Bắc tiên trấn!
Hoàng trấn trưởng ngồi trên một tảng đá lớn, đưa mắt nhìn về phía Âm Sơn sơn mạch nơi xa.
- Hôm qua Vương Khả rời đi, chúng ta hòi đỏ cư dân tiên trấn và các đại yêu thú tìm kiếm trong núi một phen, nhưng không ai nhìn thấy Vương Khả? Chẳng phải Vương Khả nhờ mọi người sưu sơn giúp ư? Chính hắn lên núi lại không cho người khác biết?
Hoàng trấn trưởng sắc mặt khó coi nói.
- Chúng ta tìm nguyên một ngày song vẫn không tìm được, Giải Binh Giáp lại cứ không chịu buông bỏ, nói muốn đi tìm càng nhiều tà ma tới sưu sơn! Có phải hắn đang bất mãn vì Ma Thần giết quá nhiều thủ hạ không? Sao hắn không nghĩ lại xem, chính bọn hắn đi đánh lén Ma Thần, Ma Thần không giết hắn đã là ơn lớn bằng trời!
Một tên gia định khinh thường nói.
- Được rồi, hắn tìm hắn, chúng ta tìm chúng ta! Nếu hắn có thể tìm được Vương Khả, chẳng phải càng tốt? Cứ tiếp tục tìm đi!
Hoàng trấn trưởng trầm giọng nói.
- Vâng!
Đám gia định đồng thanh ứng tiếng.
- Có ai tới chỗ Hổ Hoàng không?
Hoàng trấn trưởng lại trầm giọng hỏi tiếp.
- Ma Thần cũng biết đấy, Hổ Hoàng vì khai phong Quỷ Thần Kiếm, phái ra rất nhiều ma cọp vồ tản đi hù dọa người, không cho người khác tới gần, nếu có người may mắn không gặp phải ma cọp vồ, tiến vào sơn cốc kia, nhất định cũng sẽ bị Hổ Hoàng ăn thịt, sau đó hóa thành ma cọp vồ mới! Ma Thần nghĩ là bọn Vương Khả sẽ tới đó? Nếu hắn mà tới đó thật, lúc này chắc đã chết nhăn răng!
Một tên gia định cười nói.
- Hổ Hoàng khai phong Quỷ Thần Kiếm chậm quái!
Hoàng trấn trưởng sắc mặt khó coi nói.
- Nhưng mà trên đời này, người thao túng Âm Quỷ chỉ khí tốt nhất vẫn là Hổ Hoàng, hắn mà còn chậm, người khác e rằng còn không làm được!
Tên gia đỉnh kia nói.
- Đúng vậy, Quỷ Thần Kiếm, kiếm mang xông cửu u, hiện tại... !