Hoàng trấn trưởng đang định gật đầu, bỗng nhiên cả người đứng ngây ra đó.
- Ma Thần? Ngài sao thế?
Tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía Hoàng trấn trưởng.
Lại chỉ thấy, lúc này tròng mắt Hoàng trấn trưởng trợn trừng, từ đông bộ Âm Sơn, trong sương mù dày đặc, chợt có một đạo quang ảnh hình kiếm dài trăm trượng xông thẳng trời cao.
Trăm trượng, chính là cao ngang trăm tầng lầu, kiếm mang khổng lồ như thế, dù có bị sương mù che khuất, song vẫn khó che đi phong thái tuyệt thết - Kiếm khí màu tím? Là Quỷ Thần Kiếm? Trăm trượng? Đây là dấu hiệu khai phong?
Hoàng trấn trưởng biến sắc.
- Không, không thể nào, lần trước chúng ta tới kiểm tra, kiếm quang mới chỉ có mười trượng!
Một tên gia đinh kinh ngạc nói.
- Không hay, Quỷ Thần Kiếm khai phong, quyết không thể để Hổ Hoàng lấy được!
Hoàng trấn trưởng biến sắc.
Oanh!
Hoàng trấn trưởng bay thẳng vào trong Âm Sơn, tốc độ cực nhanh, nháy mắt đã biến mất khỏi tầm mắt chúng nhân.
Đám gia đỉnh biến sắc:
- Nhanh, thông tri tất cả mọi người, đi sơn cốc Hổ Hoàng!
Oanh!
Nguyên một đám đuổi sát mà đi.
Nhưng dù đám người này có đuổi theo thì cũng không cách nào bắt kịp tốc độ Hoàng Thiên Phong, cái tên Ma Thần đâu phải chỉ có mỗi hư danh.
Nháy mắt, Hoàng Thiên Phong đã đến phụ cận sơn cốc, một ít ma cọp vồ còn không thấy rõ bóng người, Hoàng Thiên Phong liền đã xông đến, đám ma cọp vồ chỉ cảm thấy một trận âm phong quét qua, cả đám ngây người mất một lúc, sau đó lại tiếp tục cắm đầu tuần tra.
Hoàng Thiên Phong tiến vào sơn cốc liền giảm chậm tốc độ. Dù sao cũng là Ma Thần thành danh nhiều năm, làm sao có thể hành sự bất cẩn? Hắn thu liễm khí tức, chậm rãi áp sát tới gần, tránh không cho Hổ Hoàng phát hiện, chuẩn bị ra tay đánh lén.
Ngay lúc đang cảnh giác cao độ, Hoàng Thiên Phong chợt nghe được tiếng Vương Khả.
- Bát vạn!
- Ngũ điều!
- Đông phong!
- Giang thượng khai hoa! - Thắng, đưa tiền, đưa tiền!
Hoàng Thiên Phong ngây dại, chuyện gì thế này? Tại sao lại có tiếng Vương Khả?
- Vương Khả, ngươi có chơi bẩn không đấy?
Hổ Hoàng trừng mắt giận nói.
- Hổ huynh, ngươi chơi hết nổi rồi?
Vương Khả trừng mắt hỏi lại.
- Tiếp tục, tiếp tục!
Hổ Hoàng phẫn nộ quát.
Ào ào ào!
Tiếng chà mạt chược lần nữa truyền đến, Vương Khả và Hổ Hoàng có vẻ lại đang chiến đấu say sưa.
Hoàng Thiên Phong cẩn thận tới gần, gạt ra bụi cỏ, xuyên qua khe hở, thấy được Vương Khả và Hổ Hoàng.
Chỉ thấy, Hổ Hoàng thu nhỏ hình thể thành cỡ người trưởng thành, ngồi trên một chiếc ghế, dùng móng vuốt xoa mạt chược, bộ dạng hết sức khôi hài.
Trên bàn còn có ba người nữa, theo thứ tự lần lượt là Vương Khả, Tây Môn Tĩnh, Thử Vương, ba người này đều đang bồi Hổ Hoàng đánh mạt chược.
Mạt chược? Theo như tin tức mấy ngày trước thủ hạ đi Thập Vạn Đại Sơn mang về, thì đây là phương thức đánh bạc mới do Vương Khả phát minh ra.
Nhưng lúc này, tận mắt nhìn thấy Hổ Hoàng và Vương Khả cùng xoa mạt chược, Hoàng Thiên Phong không khỏi ngây người mất một lúc.
Rốt cuộc, chuyện này thực sự quá tà môn, Hổ Hoàng là ai? Nó chính là yêu thú cực kỳ tàn nhẫn, hung thần ác sát, phàm là người đến gần đều bị Hổ Hoàng ăn thịt.
Mẹ nó, mới chỉ qua chưa đến một ngày liền đã thân thiện ngồi đánh bạc với Vương Khả rồi? Rốt cục một ngày qua đã xảy ra chuyện gì?
Hoàng Thiên Phong thực sự không thể nào hiểu nổi tại sao bốn người kia lại có thể ngồi cùng một chỗ đánh bạc cho được.
Nháy mắt, Hoàng Thiên Phong bị U Nguyệt công chúa cách đó không xa hấp dẫn.
U Nguyệt công chúa tay cầm Quỷ Thần Kiếm, tựa hồ đang đắm chìm trong một loại trạng thái kỳ lạ nào đó. Nàng nhắm mắt thúc giục Quỷ Thần Kiếm, ở bên là Quỷ Long Mạch đang không ngừng dẫn động vô số Âm Quỷ chỉ khí tràn vào Quỷ Thần Kiếm, chỉ thấy, tử quang trong Quỷ Thần Kiếm càng lúc càng thịnh, hình thành nên kiếm mang càng lúc càng khổng lỏ.
- U Nguyệt công chúa đang khai phong Quỷ Thần Kiếm?
Hoàng Thiên Phong kinh ngạc nói.
Lúc Hoàng Thiên Phong nhìn chằm chằm U Nguyệt, Hổ Hoàng cũng thỉnh thoảng quay đầu nhìn U Nguyệt.
- Nhìn cái gì vậy? Hổ huynh, ngươi còn không tin ta? Ta nói giúp ngươi liền sẽ giúp ngươi, bạn gái của ta đang giúp ngươi khai phong Quỷ Thần Kiếm, ngươi nhanh ra bài đi! Thua không nổi nữa à?
Vương Khả trừng mắt nói.
- Đánh rắm, ai thua? Đứa nào thua? Đánh một ngày mạt chược, ta không có thua! Là Tây Môn Tĩnh và Thử Vương thua sấp mặt!
Hổ Hoàng trừng mắt nói.
- Vậy thì tiếp tục đánh thôi!
Vương Khả thúc giục.
Ngươi không thua tiền là bởi ta một mực gian lận giúp ngươi?
Ngươi mà bị thua quá nhiều tiền, sợ là sớm đã lật bàn rồi.
Vương Khả thúc giục Hổ Hoàng, đồng thời cũng đang tìm cách câu giờ.
Lợi dụng chơi mạt chược, Vương Khả thành công phân tán sự chú ý của Hổ Hoàng, để cho Tam thái tử lặng lẽ đào tấu.
Vốn là, Vương Khả muốn Tam thái tử cũng chơi mạt chược, để Tây Môn Tĩnh len lén đi thông tri trú quân phụ cận tới giết hổ.
Nhưng mà, mẹ nó, đến đánh mạt chược thôi mà Tam thái tử cũng bị Hổ Hoàng ghét bỏ. Hết cách, cuối cùng đành phải để ba người này đánh yểm trợ, tạo cơ hội cho Tam thái tử lén đi tìm viện binh.
- Đã qua một ngày, có chút chuyện như thế mà Tam thái tử cũng làm không xong?
Vương Khả không khỏi buồn bực chửi thầm.
- Người nào?
Sắc mặt Hổ Hoàng đột nhiên trầm xuống, quay đầu nhìn lại.
Ánh mắt Vương Khả sáng lên, Tam thái tử gọi viện binh đến?
Vương Khả thuận theo ánh mắt Hổ Hoàng nhìn tới, chỉ thấy Hổ Hoàng vừa tán ra sát khí, sát phong hóa thành lưỡi bén, nháy mắt liền cắt đứt bụi bỏ trước mặt.
Bành!
Một bàn tay vươn ra từ trong bụi cỏ, chớp mắt liền chặn lại phong nhận. Thân hình người tới cũng theo đó lộ diện.
- Lão Hoàng? Sao ngươi lại tới đây?
Vương Khả cả kinh kêu lên.
- Ngươi, ngươi biết hắn?
Hổ Hoàng nhíu mày nhìn Vương Khả.
Chẳng phải ngươi nói không tìm thấy Hoàng Thiên Phong ư? Vừa rồi ngươi nói dối ta?
- Đúng vậy, hắn là lão Hoàng, là Hoàng trấn trưởng! Vừa rồi lúc chơi mạt chược chẳng phải ta đã nói với ngươi rồi, mấy ngày gần đây ta ở tạm trong nhà hắn! Ngươi không nhớ? Lão Hoàng làm người nhiệt tình lắm, đoạn thời gian này hắn còn phái ra toàn bộ gia đinh đi lên núi tìm kiếm Hoàng Thiên Phong giúp ta!
Vương Khả cười nói.
Hổ Hoàng tròn mắt nhìn Vương Khả, ngươi thật sự không biết hắn?