- Vừa nãy quang tráo ngoài thân U Nguyệt công chúa tiêu hao hơn phân nửa uy lực đao cương, Tam thái tử lại dùng bản mệnh pháp bảo và một thân lực lượng triệt tiêu bộ phận uy lực còn lại, nhưng dù là thế, hắn cũng trọng thương không dậy nổi!
Một tên tướng sĩ trầm giọng nói.
- Khương Bính, ngươi?
Vương Khả kinh ngạc nói.
Vương Khả nghĩ tới rất nhiều khả năng, lại làm sao cũng không nghĩ đến Tam thái tử sẽ đứng ra chắn trước mặt mình và U Nguyệt ngay đúng lúc này?
- Khụ khụ, dù ta tức giận cha thiên vị U Nguyệt, đố ky khi thấy U Nguyệt có được cơ duyên này. Nhưng mà, U Nguyệt rốt cục vẫn là muội muội ta! Vẫn là con gái của cha ta! Vương Khả, nếu ngươi không bảo vệ được U Nguyệt, ta giết ngươi! Phốc!
Tam thái tử cười thảm, lầm nhẩm nói.
Bành!
Dứt lời, Tam thái tử ngã nhào trên đất, hiển nhiên bởi vì thương tích quá nặng, lúc này đến cả đứng hắn cũng đứng không được.
- Tam ca! U Nguyệt hốt hoảng kêu lên.
- Tiếp tục!
Một tên tướng sĩ quát.
- Không được, người chúng ta không đủ, quân trận này mỗi lần muốn tụ lực cần phải chờ thêm chút thời gian, chỉ vậy mới có thể vạn đao hợp một được!
Lại một tên tướng sĩ nói.
- Quên đi, pháp bảo phòng ngự của U Nguyệt công chúa đã bị chấn nát, bây giờ căn bản không ngăn được chúng ta, tốc chiến tốc thắng, cùng tiến lên, bắt lại bọn hắn!
Lại một tên tướng sĩ trầm giọng nói.
- Vâng!
Đám tướng sĩ đồng thanh ứng tiếng.
- Các ngươi tìm chết!
Ú Nguyệt công chúa hét lên dữ tợn.
Chỉ thấy, quanh thân U Nguyệt công chúa đột nhiên sáng rực tử quang, một cỗ âm khí bay thẳng ra, thổi khiến thân hình Vương Khả đều bị hất bay.
- U Nguyệt... ?
Vương Khả lo lắng nói.
- Ta không sao, Quỷ Thần Kiếm đã triệt để nhận chủ, Vương Khả, các ngươi tới gần ta! Ta sắp sử dụng Quỷ Thần Kiếm!
Ú Nguyệt công chúa nói.
- Hả? Được rồi!
Vương Khả kinh ngạc nói.
- Quỷ Thần Kiếm nhận chủ? Không hay, động thủ, nhanh!
Giải Binh Giáp cả kinh kêu lên.
- Vâng!
Gần ba ngàn tướng sĩ lao thẳng tới Vương Khả.
- Quỷ Thần Kiếm, lên!
U Nguyệt công chúa gần giọng hét lớn.
Ông!
Quỷ Thần Kiếm rền vang, tử quang sáng ngời bùng lên, bay thẳng ra bốn phương tám hướng.
Oanh!
ầm ầm.
Mặt đất dưới chân chúng nhân như đột nhiên bị phá mở. Tiếp sau đó, nguyên một đám khô lâu thủ trảo tót ra từ lòng đất, bắt lấy gót chân ba ngàn tướng sĩ.
- Cái này, cái này... đây là cái gì?
Đám tướng sĩ không ngừng kinh khiếu.
ầm ầm!
Đất đá bốn phía không ngừng tung bay, càng lúc càng nhiều khô lâu thủ trảo thò ra từ dưới lòng đất, đương nhiên, không chỉ mỗi khô lâu thủ trảo, còn có nguyên một đám tay cương thi toát ra từ lòng đất.
Oanh! Oanh! Oanh!
Chúng tướng sĩ biến sắc, cấp tốc chém lên thủ trảo toát ra từ trong đất.
Thủ trảo dễ dàng bị chém đứt, nhưng mà, dưới lòng đất lại toát ra càng nhiều khô lâu thủ trảo, như thể vô cùng vô tận, chém mãi không hết.
- Đây là... ?
Đám tướng sĩ không khỏi cả kinh.
- Không tốt, trận kỳ quân trận bị quái vật nhô ra từ dưới đất phá hủy, đó là cái gì?
Một tên tướng sĩ cả kinh kêu lên.
Chỉ thấy, cách đó không xa, một khô lâu nhân bò ra từ trong đất!
Hai mắt khô lâu nhân sáng rực hồng quang, dữ tợn nhào tới quần tướng sĩ quanh bốn phía.
Rống!
Khô lâu nhân rống to một tiếng, bắt đầu chém giết thô bạo chúng tướng sĩ xung quanh.
- Chém!
Tên tướng sĩ kia vung kiếm chém nát khô lâu nhân.
Nhưng mà, đấy có vẻ chỉ mới là khúc dạo đầu, càng lúc càng nhiều khô lâu nhân nhô ra từ trong lòng đất, nguyên một đám tựa như nổi điên nhào tới tướng sĩ quanh bốn phía.
- Sao nhiều thế này, đây là quái vật gì?
Đám tướng sĩ dồn dập cả kinh kêu hét.
- Bay lên trời!
Một tên tướng sĩ ra lệnh, dẫn đầu xông lên trời.
Oanh!
Trên trời, một thân ảnh bị bóp cổ, ầm vang nổ tung.
- A, là cương thi, sao lại là cương thi! Còn là cương thi biết bay?
Cương thi này mình đồng da sắt, cứu mạng!
Rống!
Trên trời không chỉ có một cương thi, mà càng lúc càng nhiều, đám cương thi xuất quỷ nhập thần, vừa xuất hiện liền liều mạng phóng tới chúng tướng sĩ, như thể muốn đồng quy vu tận.
Không chỉ mỗi khô lâu nhân, cương thi, còn có đám ma cọp vồ, hết thảy đều như mất đi khống chế, cấp tốc nhào đến chúng tướng sĩ, bộ dạng con nào con ấy đều rất khủng bố, dọa khiến chúng tướng sĩ không khỏi biến sắc.
- Chuyện gì thế này? Chuyện gì thế này? Nhiều quá! Đám ma quỷ này chui từ đâu ra?
Chúng tướng sĩ thất kinh kêu hét.
- Quỷ Thần Kiếm, là Quỷ Thần Kiếm triệu hoán ra, Quỷ Thần Kiếm hiệu lệnh quỷ vật toàn thiên hạ, như quân vương của quỷ, có thể triệu hoán hết thảy quỷ vật trong lòng đất quanh đây.
Thậm chí quỷ vật còn chưa ngưng tụ thành linh cũng được trao cho linh thức, thực hiện sứ mạng bảo hộ chủ nhân Quỷ Thần Kiếm!
Giải Binh Giáp biến sắc hét nói.
- Quỷ Thần Kiếm?
Chúng nhân đồng loạt nhìn về phía U Nguyệt công chúa.
Quả nhiên, U Nguyệt công chúa tay cầm Quỷ Thần Kiếm, quanh thân toát ra vô số tử quang, tử quang chiếu xạ đến khô lâu, cương thi, ma cọp vồ, khiến chúng như có được linh trí, hóa thành tướng sĩ dưới trướng U Nguyệt công chúa, điên cuồng giết chóc, tứ ngược khắp nơi.
- U Nguyệt, đây chính là thiên hạ đệ cửu thần kiếm? Có thể triệu hoán ma quỷ cho mình sử dụng?
Vương Khả trừng mắt kinh ngạc nói.
- Vương Khả, ta còn chưa quá quen thuộc Quỷ Thần Kiếm, ngươi chú ý cẩn thận!
U Nguyệt công chúa lo lắng nói.
- Cái gì?
Vương Khả sửng sốt.
Chợt thấy một con cương thỉ từ trời giáng xuống, ầm vang vỗ chưởng lên lưng Vương Khả.
- Vương Khả!
Ú Nguyệt công chúa cả kinh kêu lên.
Oanh!
Vương Khả tung cước đá văng cương thi kia:
- Ta không sao, U Nguyệt, ngươi cứ bảo vệ tốt chính mình là được!
Vương Khả buồn bực lấy ra Định Quang Kính chiếu lên người mình.
Mẹ nó, trừ U Nguyệt ra, đám quỷ quái này giết chóc chẳng phân biệt địch ta gì cả!
Rống!
Vô số ma quỷ dựa sát bên U Nguyệt, bảo hộ cho nàng, chúng tướng sĩ quanh bốn phía tuy cường đại, nhưng số lượng ma quỷ thực sự quá nhiều, lại không muốn mạng liều chết quấn lấy, nhất thời khiến bọn hắn hành động cực kỳ gian nan!
AI Một tiếng hét thảm truyền đến, có tướng sĩ thực lực quá yếu, bị bao phủ trong vòng vây đám quỷ vật, sau cùng bị cương thi, khô lâu nhân, ma cọp vồ cắn xé gặm nuốt.