- Ngươi, ngươi, ngươi không phải tướng lĩnh trú quân, ngươi, ngươi là ai... ?
Tây Môn Tĩnh hư nhược kêu lên.
- Ta là ai? Tây Môn Tĩnh, ngươi vẫn hồn nhiên như thế, người khác nói cái gì, ngươi liền tin tưởng cái đó. Ta nói ta là tướng lĩnh trú quân, ngươi cứ thế tin răm rắp ta là tướng lĩnh trú quân. Tào Hùng bảo ngươi đi Thiên Lang Tông đối phó Vương Khả, ngươi liền đi Thiên Lang Tông đối phó Vương Khả. Đúng là quá ngây thơ!
Tướng quân mặt nạ sắt cười lạnh nói.
- Ngươi, ngươi là... !
Tây Môn Tĩnh kinh hãi ngước nhìn nam tử mặt nạ sắt.
Lại thấy người đó chậm rãi tháo xuống mặt nạ, lộ ra khuôn mặt mà ai nấy đều quen thuộc.
- Giải Binh Giáp?
Vương Khả cả kinh kêu lên.
Tướng quân mặt nạ sắt là Giải Binh Giáp giả trang?
- Ha ha, Vương Khả, ngươi không ngờ tới phải không? Ha ha ha, ở Thiện Thần Đô, ngươi làm hỏng chuyện tốt của ta! Ỗ Âm Bắc tiên trấn, ngươi thiết cục gài bẫy ta, lần này, các ngươi trốn không thoát! Ha ha ha ha!
Giải Binh Giáp đắc ý cười to.
-.. Âm Bắc tiên trấn, ta thiết cục gài bẫy ngươi? Ngươi chừng nào thì đến Âm Bắc tiên trấn? Sao ta không biết?
Vương Khả trừng mắt nói.
- Hừ, ngươi đừng có diễn với ta, hôm nay đúng là may thật, một lưới hốt gọn toàn bộ các ngươi.
Giải Binh Giáp hưng phấn nói.
- Ngươi muốn bắt chúng ta? Giải Binh Giáp, hình như ta với ngươi đâu có thù oán gì?
Vương Khả nhíu mày nói.
- Ngươi đánh rắm, ngươi hại ta gần chết, còn nói không oán không thù? Hừ, cơ nghiệp của ta ở Thiện Thần Đô đều bị ngươi hủy sạch, còn biến ta thành tội nhân của Đại Ác hoàng triều!
Giải Binh Giáp trừng mắt nói.
- Ở Thiện Thần Đô, người phát hiện ngươi nằm vùng là cha Tây Môn Tĩnh, sao ngươi lại trách ta? Ta cũng là người bị hại!
Vương Khả trừng mắt nói.
Giải Binh Giáp khẽ nhăn mặt nói:
- Vương Khả, nếu không phải là ngươi, khi ấy ta đã có thể bắt U Nguyệt công chúa và Tam thái tử làm con tin! Chẳng qua, hôm nay ta sẽ trả ngươi cả vốn lẫn lãi. Vương Khả, Tây Môn Tĩnh, U Nguyệt công chúa, Tam thái tử, các ngươi đều ở hết chỗ này, tốt, tốt lắm, chỉ cần bắt các ngươi mang về Đại Ác hoàng triều, ta không những có thể lập công chuộc tội, thậm chí còn được tính một lần đại công!
- Giải Binh Giáp, đừng nói nhảm, nhanh động thủ đi, tốc chiến tốc thắng!
Một tên tướng quân gần đó quát.
- Được rồi!
Ánh mắt Giải Binh Giáp chợt chuyển lạnh.
- Giải Binh Giáp, đừng nói nhảm, nhanh động thủ, tốc chiến tốc thắng!
Một tên tướng quân cạnh đó quát.
- Được!
Ánh mắt Giải Binh Giáp chợt chuyển lạnh.
- Được cái con khỉ, tám viên Định Hải Châu, Định Quang Kính!
Vương Khả hét lớn.
Ông!
Gần như đồng thời, Định Quang Kính lần nữa toát ra lam quang sáng rực, bay thẳng tới chỗ Giải Binh Giáp.
- Hôm nay chắc là ngày phá tài, mẹ nó chứ, đám người các ngươi nhất định phải cầm thật nhiều tiền đấy!
Vương Khả buồn bực lẩm nhẩấm.
Ông!
Định Quang Kính chiếu xạ đến trên thân đám người Giải Binh Giáp.
- Cái gì?
Đám người Giải Binh Giáp biến sắc, toàn thân bị cố định, không động đậy gì được.
- Hừ, Giải Binh Giáp, ngươi quên Định Quang Kính của ta rồi à!
Vương Khả cười lạnh nói.
- Giết!
Sau lưng Vương Khả truyền đến tiếng hét lớn.
Mười mấy thanh trường đao hung hăng đâm tới Vương Khả.
Vương Khả biến sắc:
- Cái gì thế? Thống soái Giải Binh Giáp của các ngươi bị ta cố định lại rồi, các ngươi không quản hắn sống hay chết à?
Oanh!
Chỉ nháy mắt, U Nguyệt công chúa đã xuất hiện sau lưng Vương Khả.
Thủy Tinh Thần Cầu tự động hộ chủ, lập tức chặn lại mười mấy mũi đao kia.
- Vương Khả, ngươi có sao không?
U Nguyệt công chúa lo lắng nói.
- Ta không sao, U Nguyệt, ngươi không sao chứ?
Vương Khả hỏi.
- Ta không sao, thanh Quỷ Thần Kiếm này sắp triệt để nhận chủ!
Ta dùng Thủy Tinh Thần Cầu giúp ngươi ngăn trở những người khác.
Ú Nguyệt công chúa nói.
- Tiếp tục động thủ!
Một tên tướng sĩ hét lên.
- Vâng!
Đám binh tướng đồng thanh ứng tiếng, lập tức, nguyên một đám đao cương lần nữa đâm thẳng tới.
- Dừng tay, còn không dừng tay, ta giết Giải Binh Giáp!
Vương Khả quát.
Vừa nói hắn vừa điều khiển một thanh phi kiếm đâm tới Giải Binh Giáp.
- AI Mũi kiếm ầm vang đâm vào trong lồng ngực Giải Binh Giáp.
- Hừ, tướng tại ngoại có thể không nghe quân lệnh, huống hồ Giải Binh Giáp đã bị ngươi khống chế?
Đám tướng sĩ kia lạnh lùng nói.
Oanh!
Mấy chục đạo đao cương đánh lên Thủy Tinh Thần Cầu của U Nguyệt công chúa.
Vương Khả trừng mắt nhìn đám tướng sĩ kia:
- Giải Binh Giáp, bọn hắn không quan tâm ngươi chết sống?
- Vương Khả, ngươi không uy hiếp được bọn họ đâu, nhanh bó tay chịu trói, bằng không, hôm nay các ngươi đừng hòng thoát nạn!
Giải Binh Giáp nôn ra một búng máu, gần giọng nói.
- Đại nhân, lực phòng ngự của pháp bảo trong tay U Nguyệt công chúa quá mạnh!
Một tên tướng sĩ nói.
- Vạn Đao Hối Nhất! Khởi động trận pháp!
Một tên tướng sĩ khác lớn tiếng ra lệnh.
- Vâng!
Nháy mắt, kỳ trận quanh bốn phía toát ra đại lượng hắc quang, bay thẳng tới chỗ đám tướng sĩ, Định Quang Kính của Vương Khả dù đã cố định hơn ba trăm người, nhưng vẫn còn tận hơn hai nghìn người đồng loạt vung đao, toàn lực chém tới.
Thoáng chốc đó, đại trận tựa hồ hội thụ toàn bộ lực lượng của tất cả mọi người lại một điểm, sau đó bất ngờ hóa thành một thanh đao cương dài ba mươi trượng, từ trên trời giáng xuống, thế đao quá nhanh, lưỡi đao hung lệ, khiến Vương Khả không khỏi kinh hãi.
- Đây chính là uy năng của quân trận? U Nguyệt!
Vương Khả cả kinh kêu lên.
Đao cương ba mươi trượng chém xuống, nháy mắt đánh cho quang tráo trên Thủy Tinh Thần Cầu hiện ra vô số vết rạn.
Oanh!
Quang tráo ầm vang vỡ nát.
Vương Khả biến sắc, ôm chặt bảo vệ cho U Nguyệt công chúa, đồng thời rút ra vô số từ trong Định Quang Kính, truyền vào cơ thể, xông thẳng đến Đại Nhật Bất Diệt Thần Kiếm.
Oanh!
Một tiếng rên vang, đao cương ba mươi trượng chợt cũng ầm vang vỡ nát.
- Cái gì?
Có tướng sĩ kinh hãi thét lên.
Lại thấy, Vương Khả ôm lấy U Nguyệt công chúa, trước người đột ngột hiện ra một thân ảnh, là Tam thái tử, hắn dùng Canh Bính Kim Hoàn trong tay chặn lại đao cương ba mươi trượng, chỉ là, Canh Bính Kim Hoàn nháy mắt liền vỡ nát, Tam thái tử cũng miệng phun máu tươi, hai tay nát hết cả.