- Tam ca, lúc ta và cha tán gẫu, ta có thể nghe ra, cha rất yêu thích ngươi!
U Nguyệt công chúa nhíu mày nói.
- Không thể nào, không thể nào. Ha ha ha, đại ca, nhị ca, cha cho bọn hắn bao nhiêu bảo vật, cho bọn hắn bao nhiêu quyền lợi, ngay cả tiểu nha đầu vừa nhận về là ngươi cũng được chiều chuộng hết mực. Nhưng với ta thì sao, ta chẳng được cho gì cả!
Ta đã rất cố gắng, nhưng mà, trước nay cha chưa từng để ý tới ta, chưa từng!
Tam thái tử bi phẫn gào lên.
- Chắc là cha có dự định khác, nhưng mà, thật đấy, lúc ta và cha tán gẫu, hắn rất ít nhắc đến đại ca, nhị ca, lại thường thường treo ngươi ở bên mồm!
Ú Nguyệt nhíu mày nói.
- Không, ngươi gạt ta, ngươi gạt ta! Cha căn bản không quan tâm đến ta, ta liều mạng muốn đi Thi Quỷ hoàng triều, chính là để chứng minh chính mình, nhưng mà, tại sao, tại sao, chẳng lẽ ta thật kém cỏi vậy ư? Ngay cả ngươi, ta đều không so được!
Trên mặt Tam thái tử hiện đầy tuyệt vọng xen lẫn đắng chát.
- U Nguyệt, ngươi đừng nói nhảm với hắn, cứ tiếp tục để Quỷ Thần Kiếm nhận chủ, hiện tại tinh thần Tam ca ngươi đang có vấn đề, để yên cho hắn hoãn thần lại!
Vương Khả lập tức khuyên nhủ.
- Nhưng mà... !
U Nguyệt công chúa vẫn không giấu được vẻ lo lắng.
- Nhanh để Quỷ Thần Kiếm nhận chủ, lát nữa Hổ Hoàng và Hoàng Thiên Phong sẽ quay về đoạt kiếm, nhanh lên!
Vương Khả thúc giục nói.
- Được!
U Nguyệt công chúa vội gật đầu.
Lập tức, U Nguyệt công chúa tiếp tục nhắm mắt nhập định.
Lúc này, Tam thái tử vừa bị đả kích, cả người như thể đột nhiên mất đi hết thảy khí lực, xụi lơ trên đất. Không phải thương tích trên thân thể, mà là thương tích ở trong lòng. Không lẽ đến cả muội muội mình cũng không bằng?
Giữa lúc Tam thái tử còn đang uể oải chán chường, Vương Khả đảo mắt nhìn xung quanh:
- Sao đến giờ đám gia đinh của Hoàng Thiên Phong vẫn chưa tới?
Không lý nào?
Dứt lời, Vương Khả chợt nghe được tiếng kêu từ Thử Vương:
- Chủ thượng, ta xong rồi!
Vương Khả quay đầu nhìn lại, sắc mặt lập tức cứng đờ.
Chỉ thấy, lúc này Thử Vương biến lớn chừng ba trượng, nằm dài trên đất, không nhúc nhích, bụng phình lên to tướng, nằm mà còn cao hơn cả đứng.
- Quỷ Long Mạch đâu? Ngươi, ngươi ăn hết?
Vương Khả tròn mắt cả kinh kêu lên.
- Chủ thượng, đây là Định Hải Châu, trả cho chủ thượng, ta, ta ăn quá no, không thể động!
Thử Vương ném ra một viên Định Hải Châu trả cho Vương Khả.
Cơ mặt Vương Khả co quắp cả lại, đăm đăm nhìn Thử Vương, đồng thời ngừng thúc giục Định Quang Kính.
- Thử Vương, Quỷ Long Mạch lớn thế mà ngươi... ngươi nuốt sạch? No quá không động được? Giờ phải làm sao? Lát nữa Hổ Hoàng trở về, ngươi nằm đấy chờ chết à?
Vương Khả trừng mắt hỏi Thử Vương.
Ngươi tham ăn chán sống? Vì nuốt trọn Quỷ Long Mạch, đến mạng ngươi cũng không cần? Giờ tùy tiện tới một tên Kim Đan Cảnh cũng đủ lấy mạng ngươi?
- Có chủ thượng ở bên, thuộc hạ không sợ, đến cả Long Hoàng chủ thượng đều có thể chém giết, Hổ Hoàng đã là gì, còn không phải tiện tay một kích là xong?
Thử Vương cười nói.
Nét mặt Vương Khả cứng lại:
- Ngươi điên rồi đúng không, ta đã bảo, ta không có năng lực chém giết Hổ Hoàng, ngươi không thấy nguyên cả ngày hôm nay, ta phải chơi mạt chược cầm chân Hổ Hoàng à? Nếu có thể chém giết Hổ Hoàng, ta sớm đã động thủ lâu rồi.
- Thuộc hạ biết, chủ thượng cố ý giấu diếm thực lực, ngày hôm qua cầm chân không phải là vì sợ Hổ Hoàng, mà là vì lừa gạt Hổ Hoàng, để Hổ Hoàng dùng Quỷ Long Mạch giúp U Nguyệt công chúa khai phong Quỷ Thần Kiếm, vì U Nguyệt công chúa, chủ thượng mới cố ý tỏ ra yếu thế! Cho nên, vừa nãy ta mới đám thà rằng ăn no căng không thể động, cũng không thể cô phụ Quỷ Long Mạch mà chủ thượng ban cho!
Thử Vương nhìn Vương Khả, mãn nguyện nói.
- Phi! Mẹ nó, không thể cô phụ Quỷ Long Mạch ta ban cho ngươi? Ngươi tham ăn không muốn sống, sau đó cố tình để ta đứng ra che nắng che mưa, đúng không? Ta nói cho ngươi biết, lát nữa ta e rằng khó mà bảo hộ được ngươi!
Vương Khả trừng mắt mắng.
Thử Vương:
=.
Chủ thượng tức giận? Vậy ta phải làm sao bây giờ? Ta làm gì động đậy được?
Xào xào!
Đột nhiên, bốn phương tám hướng truyền đến từng hồi tiếng bước chân.
- Đến? Đám gia đỉnh của Hoàng Thiên Phong đến rồi? Tới muộn vậy? A? Không đúng, không phải gia đinh của Hoàng Thiên Phong, đây là... !
Vương Khả đột nhiên biến sắc.
Chợt thấy, một đám nam tử mặc áo giáp đen, tay cầm trường kiếm vây kín quanh bốn phía sơn cốc. Nhóm này có tận hơn ba ngàn người, quanh thân ai nấy tràn đây sát khí.
- Người nào?
Sắc mặt Vương Khả trầm xuống.
- Các vị tướng quân, đừng căng thẳng, là người một nhà!
Một tiếng nói quen thuộc truyền đến.
Vương Khả nhìn lại, hóa ra là Tây Môn Tĩnh rời đi lúc trước.
- Tây Môn Tĩnh, ta bảo ngươi xuống núi kêu viện binh, ngươi đây là... ?
Vương Khả kinh ngạc nói.
- Ta vừa rời đi không lâu liền gặp được một chỉ quân đội tới tuần sơn, liền lĩnh ngay đến đây!
Tây Môn Tĩnh cười nói.
- Nhanh như vậy?
Vương Khả sửng sốt.
- Bày trận!
Tên tướng quân giáp đen cầm đầu lạnh lùng nói.
- Vâng!
Lập tức, từ bốn phía sơn cốc, từng kỳ trận được dựng lên, đại trận theo đó bóc mở, vô tận hắc khí bao phủ quanh sơn, hình thành nên một chiếc lồng giam, vây tất cả mọi người vào chính giữa.
- Vị này là... ?
Vương Khả kinh ngạc nhìn thống lĩnh giáp đen mới vừa cất tiếng.
Chỉ thấy, thống lĩnh giáp đen kia không chỉ thân khoác giáp đen, còn đeo mặt nạ sắt, khiến người nhìn không rõ dung mạo.
- À, đây là một tổ Khốn Sát Trận trong quân đội, không phải vừa rồi ta đã nói đấy thôi? Nơi này đều là người mình, các ngươi hẳn nên bày ra trận pháp với bên ngoài chứ. Còn nữa, chỉ dựa vào các ngươi, liệu có thể đương cự được với Hổ Hoàng và Hoàng Thiên Phong không? Ngươi nhốt chúng ta làm gì?
Tây Môn Tĩnh kinh ngạc nói.
Oanh!
Một tiếng rên vang, chỉ thấy tên tướng quân đeo mặt nạ sắt kia giơ cao đầu gối, ầm vang trùng kích lên bụng Tây Môn Tĩnh.
- Cái gì?
Vương Khả tròn mắt thất thanh.
Phốc!
Tây Môn Tĩnh phun ra một búng máu tươi, bị đánh cho cả người co quắp tại, toàn thân run rẩy, kinh hãi nhìn tên tướng quân mặt nạ sắt kia.
Răng rắc!
Lập tức, đám tướng sĩ sau lưng gác trường đao lên cổ Tây Môn Tĩnh.