Quỷ Long Mạch cả kinh hét lên.
Ba! Chỉ thấy, Thần Vương Ấn bay ngược trở về, Quỷ Long Châu của nó đã rơi vào trong tay Vương Khả.
Quỷ Long Mạch trừng mắt:
- Trả Long Châu cho ta!
Quỷ Long Mạch liều mạng giãy giụa, lúc này, Quỷ Long Mạch như điên như đại, điên cuồng giãy giụa bất kể hậu quả.
Vương Khả trừng mắt nhìn ngược lại, đùa cái gì. Trả lại cho ngươi?
Hô!
Vương Khả trở tay thu lấy Quỷ Long Châu.
- Trả lại cho ta, trả lại cho ta!
Quỷ Long Mạch kêu hét thê lương.
- Thần Vương Ấn, trấn!
Oanh!
Thân Vương Ấn lần nữa nện trúng đầu Quỷ Long Mạch, nháy mắt Quỷ Long Mạch bị đánh cho bất tỉnh, nhưng, phẫn hận khôn cùng khiến cho Quỷ Long Mạch vẫn cố gắng gượng tỉnh lại.
Oanh, oanh, oanh!
Thần Vương Ấn tiếp tục gõ đánh liên hôi, khiến Quỷ Long Mạch căn bản không tỉnh lại nổi.
- ỒI - Chủ thượng, thân thể Quỷ Long Mạch đột nhiên mềm ra? Ta có thể cắn được rồi!
Thử Vương reo mừng như điên.
Chỉ thấy, Thử Vương nhe răng, dễ dàng cắn nuốt một đầu ngón chỉ trước của Quỷ Long Mạch.
- Cần được là tốt rồi. Định Quang Kính này của ta sẽ giúp ngươi cố định nó một lúc, ngươi có thể ăn bao nhiêu liền ăn bấy nhiêu!
Nhưng mà, phải nhanh cắn chết nó đi, ăn không hết thì lát nữa thưởng cho yêu thú khác!
Vương Khả trầm giọng nói.
- Ta ăn hết, ăn hết, biến lớn!
Lập tức, thân hình Thử Vương bỗng chợt biến lớn.
Chia cho yêu thú khác, đùa gì đấy. Ta dù phải ăn bể bụng cũng không làm mua bán lỗ vốn như thế!
AôI Thử Vương biến lớn, liều mạng cắn xé Quỷ Long Mạch, trong khi đó, Quỷ Long Mạch mất đi Long Châu, đã không còn cường hoành như trước, chẳng mấy chốc đã bị xé cắn một tảng lớn.
Mặc dù rất đau, nhưng bị Thần Vương Ấn không ngừng đánh cho bất tỉnh, khiến Quỷ Long Mạch có muốn phản kháng cũng không được, lại bị Định Quang Kính cố định, nó căn bản chạy không thoát!
Dù rất vất vả, tiền cũng đốt vô số, nhưng chỉ cần U Nguyệt an toàn, mọi thứ đều đáng giá.
- A? Vừa rồi Hoàng Thiên Phong kêu đám gia đỉnh dưới chân núi xông lên đoạt Quỷ Thần Kiếm, sao đám gia đỉnh kia còn chưa lên?
Vương Khả không khỏi nghi hoặc.
Đúng lúc này, một bóng người lao thẳng tới chỗ U Nguyệt công chúa, vươn tay chụp lên Quỷ Thần Kiếm, muốn cướp đi Quỷ Thần Kiếm trong tay U Nguyệt công chúa.
- Thật to gan, vẫn dám tới? Đi! Đại La Kim Bát!
Vương Khả vung tay lên.
Hô!
Nháy mắt, Đại La Kim Bát đánh tới thân ảnh kia. Giới Sắc biến lại thành Sắc Dục Thiên, Đại La Kim Bát tự nhiên trở về tay Vương Khả.
Đại La Kim Bát phóng tới trước mặt người kia. Người kia có lẽ bởi quá mức tập trung vào Quỷ Thần Kiếm, căn bản không để ý thấy.
AI Một tiếng hét thảm vang lên, chỉ thấy người kia giơ tay bịt mũi, thống khổ ngừng lại.
- Vương Khả, ngươi đánh lén ta?
Người kia bịt mũi, thống khổ kêu lên.
Vương Khả nắm lấy Đại La Kim Bát bay trở về, trừng mắt nhìn người kia:
- Tam thái tử? Không phải ta bảo ngươi đi tìm viện binh ư? Sao ngươi còn ở đây? ?
- Ta đi kiểu gì? Có Hổ Hoàng nhìn chằm chằm, ngươi nghĩ ta chạy trốn được? Ta vừa ra khỏi sơn cốc liền đã có một đám ma cọp vồ vây quanh, ta chạy thế nào? Làm sao đi tìm viện binh?
Tam thái tử bịt mũi nói.
- Thì ra, ngươi căn bản không đi, ngươi không đi, sao không nói sớm, hại ta câu giờ cho ngươi lâu như vậy. Giờ còn đánh lén U Nguyệt? Đầu ngươi có phải bị lừa đá rồi không?
Vương Khả trừng mắt quát mắng.
Mẹ nó, ta vất vả chơi mạt chược suốt đêm, giúp ngươi kéo dài thời gian, ngươi biết ta đấu trí đấu dũng so liều gian lận với Hổ Hoàng mài chết bao nhiêu là tế bào não không?
Vương Khả trừng mắt nhìn Tam thái tử! Nếu ngươi không thể đi kêu viện binh, vậy thì ngươi cứ nói để ta còn biết, ngươi đây là đang làm loạn hết cả kế hoạch, biết không? !
- Vương Khả, hừ, mặc dù ta không thể đi kêu viện binh, nhưng ta biết, chỉ cần ta được đến Quỷ Thần Kiếm, ta liền không cần phải sợ Hổ Hoàng, phải Quỷ Thần Kiếm, ta có thể vượt cấp giết địch!
Nó là của ta, của ta! Tam thái tử lần nữa vọt tới.
- Đại La Kim Bát!
Vương Khả lại ném mạnh Đại La Kim Bát.
Bành!
Tam thái tử giương tay chộp, bắt được Đại La Kim Bát.
- Hừ, pháp bảo này của ngươi, dùng để đối phó Nguyên Anh Cảnh thì còn được, chứ dùng đối phó Nguyên Thần Cảnh thì không đủ đâu. Vừa rồi là ta chủ quan thôi, còn bây giờ? Hừ!
Tam thái tử hừ lạnh một tiếng.
Một tay nắm lấy Đại La Kim Bát, một tay bắt tới U Nguyệt công chúa.
- Ngươi dám!
Vương Khả trừng mắt định bổ nhào đến.
Đúng lúc này, hai mắt U Nguyệt công chúa mở ra. Vươn tay đẩy tới một chưởng.
Oanh!
Một tiếng rền vang, tay U Nguyệt công chúa và tay Tam thái tử chạm nhau, một cỗ khí lưu cường đại xung kích tứ phương, có vẻ là đánh ngang tay.
- U Nguyệt, sao lực lượng ngươi tăng lên nhiều vậy?
Tam thái tử cả kinh kêu lên.
U Nguyệt công chúa không để ý đến Tam thái tử, mà quay đầu nhìn sang Vương Khả:
- Vương Khả, ta không sao, Tam ca mất máu quá nhiều, không làm gì được ta!
- Vậy là tốt rồi!
Vương Khả thở phào một hơi.
- Không, U Nguyệt, thanh kiếm này là của ta, nhanh cho ta!
Tam thái tử trừng mắt nói.
- Tam ca, Quỷ Thần Kiếm này là của ta, là sinh lễ Vương Khả lấy giúp ta, ngươi đừng mơ đoạt được!
U Nguyệt công chúa trầm giọng nói.
- Ta không cam tâm, Canh Bính Kim Hoàn!
Trong mắt Tam thái tử chớp qua một tia lệ quang.
Chỉ thấy, chiếc vòng nơi cổ tay Tam thái tử đột ngột toát ra vô số kim quang bay thẳng về phía U Nguyệt, đồng thời, tay còn lại cấp tốc chụp tới Quỷ Thần Kiếm.
Oanh!
Một tiếng rên vang, Tam thái tử bay ngược ra sau, đụng lên gò núi nơi không xa, cả người lõm vào trong gò núi.
Chợt thấy ngoài thân U Nguyệt công chúa toát ra một chiếc lồng thủy tinh, đụng bay Tam thái tử, va chạm với lồng thủy tỉnh khiến Canh Bính Kim Hoàn kia cũng bị đụng bay, trổ lại trên cổ tay Tam thái tử.
- Sao ta quên mất, U Nguyệt có Thủy Tỉnh Thần Cầu, không lo gặp nguy hiểm.
Ánh mắt Vương Khả sáng lên.
- Thủy Tinh Thần Câu? Pháp bảo được phụ hoàng đích thân tế luyện, ta xin phụ hoàng rất nhiều lần, phụ hoàng mãi vẫn không chịu cho ta, tại sao, tại sao thứ gì tốt cũng đều cho ngươi? Tại sao?
Tam thái tử ôm ngực phẫn uất gào thét.