- Nhanh, nhanh rồi, bọn Giải Binh Giáp đã sắp bị quỷ vật che lấp, khắp nơi toàn là tiếng kêu thảm thiết, chắc chẳng mấy chốc nữa là đi đứt cả thôi!
Vương Khả nhíu mày nói.
Lúc này, khắp nơi toàn là cương thi, khô lâu nhân, ma cọp vồ, ba ngàn tướng sĩ hắc giáp đã bị bao phủ dìm ngập, nơi nơi vọng lại tiếng kêu hét thắm thiết, còn có tiếng cầu cứu hư nhược, mắt thấy toàn quân sắp bị tận diệt.
- Ta, ta cố kiên trì thêm lát nữa!
U Nguyệt công chúa cắn răng nói.
Dứt lời, U Nguyệt công chúa toàn lực thúc giục Quỷ Thần Kiếm, cứ thế kiên trì thêm được chừng một nén hương.
Tử quang trên Quỷ Thần Kiếm đột nhiên thu lại.
- Ta gắng hết nổi!
Cả người U Nguyệt đột nhiên mềm nhũn, sắp té ngã xuống đất.
- UNguyệt!
Vương Khả vội tiến lại đỡ lấy U Nguyệt công chúa.
Ào ào ào!
Chỉ thấy, sát na khi U Nguyệt công chúa đình chỉ thúc giục Quỷ Thần Kiếm, nháy mắt, hồng quang trong mắt toàn bộ khô lâu nhân đều tan biến, ngã nhào xuống đất, như thể mất đi toàn bộ lực lượng, hóa thành từng đống xương khô rơi lả tả trên đất.
Đám cương thi cũng tương tự, nháy mắt liền xụi lơ, biến thành thi thể mục nát bình thường, chỉ có hai con cương thi, trong mắt loé lên hồng quang, như là thoát khỏi trói buộc, đột nhiên giành lại được tự do, mờ mịt nhìn chung quanh, sau đó liền hoảng sợ chui vội xuống đất.
Bành!
Hai con cương thi kia chui vào lòng đất, biến mất không thấy đâu nữa.
Ma cọp vồ quanh bốn phía cũng bỗng nhiên tìm lại được chủ động, nguyên cả đám vội tứ tán bỏ chạy.
Nháy mắt, bốn phía sơn cốc chỉ còn lại vô số xương trắng và thi thể.
Vương Khả đỡ lấy U Nguyệt công chúa, nhìn Quỷ Thần Kiếm trong tay nàng, thần tình cổ quái nói:
- Thanh Quỷ Thần Kiếm này của ngươi chuyên dùng đào mộ tổ nhà người ta? Mộ phần ở Âm Sơn này đều bị nó đào móc triệu hoán ra đây cả?
- Ta, ta cũng không rõ ràng!
Ú Nguyệt công chúa cũng không khỏi nghi hoặc.
- Không sao, đi về từ từ nghiên cứu, Quỷ Thần Kiếm này của ngươi rốt cục cũng đỡ hơn Manh Thần Kiếm của sư huynh ta.
Quỷ Thần Kiếm cùng lắm chỉ đào mộ tổ nhà người ta, chứ Manh Thần Kiếm kia ngay cả chủ nhân đều chặt! Từ từ sẽ ổn thôi, sau này thiếu gì thời gian để nghiên cứu, chúng ta nhanh rời khỏi chỗ này!
Vương Khả ôm lấy U Nguyệt công chúa, nhẹ giọng nói.
- Ừ, nghe ngươi!
U Nguyệt công chúa gật đầu.
- Chủ thượng, mang ta đi cùng! Nơi này có quỷ, ta sợ!
Thử Vương vuốt vuốt bụng nói.
Vương Khả trừng mắt nhìn Thử Vương:
- Giờ hết quỷ rồi, ngươi sợ cái khỉ khô! Ngươi là yêu, còn sợ quỷ?
Tay ta bận ôm U Nguyệt, không có tay ôm các ngươi!
Ở bên, Tam thái tử, Tây Môn Tĩnh, Thử Vương đen mặt nhìn theo Vương Khả ôm lấy U Nguyệt chạy trốn. Chúng ta phải làm sao bây giờ?
Rống!
Đột nhiên, từ trong đống xương khô truyền ra một tiếng rống to.
Nháy mắt, một thân ảnh máu thịt mơ hồ chui ra từ trong đống xương khô.
- Đây không phải quỷ sao? Đây không phải quỷ sao? Chủ mẫu, mau đuổi con quỷ này đi, hắn nhào qua đây! A a!
Thử Vương cả kinh kêu lên.
- Đáng chết, đáng chết, ta giết các ngươi!
Thân ảnh máu thịt mơ hồ kia gầm thét nhào về phía Vương Khả.
- Không phải quỷ, là Giải Binh Giáp? Hắn còn chưa chết?
Tây Môn Tĩnh cả kinh kêu lên.
Oanh!
Không chỉ mỗi Giải Binh Giáp chui ra từ trong đống xương cốt, từ trong những đống xương khô khác cũng leo ra mấy tên tướng sĩ giáp đen, bộ dạng những tướng sĩ này đều rất thê thảm, áo giáp bị xé nát hết cả, trên người bị quỷ vật gặm cắn ra vô số vết thương, cả người không chỗ nào lành lặn, thậm chí rất nhiều nơi còn có thể thấy được xương trắng lẫn trong máu thịt, thảm không nõ nhìn.
- Ta giết các ngươi, giết các ngươi!
Tất cả chiến sĩ giáp đen bò ra được từ trong chồng thi cốt đều bổ nhào về phía Vương Khả và U Nguyệt công chúa.
Sắc mặt Vương Khả trầm xuống, ôm lấy U Nguyệt công chúa định tháo chạy:
- Giải Binh Giáp, sao các ngươi không chữa thương trước đi? Bị cắn nhiều vết thương thế, dễ nhiễm trùng lắm, cứ phải cố đuổi theo ta làm gì?
Vương Khả ôm lấy U Nguyệt công chúa bỏ chạy, Tam thái tử, Tây Môn Tĩnh, Thử Vương tròn mắt nhìn theo. Ta... chúng ta phải làm sao bây giờ?
Ngay khi đám tướng sĩ máu thịt be bét sắp đuổi kịp Vương Khả.
Bành!
Một mũi tên bắn ra từ trong sương mù, nháy mắt liền xuyên thủng Giải Binh Giáp đứng ở gần nhất, lực đạo cường hoành đụng bay Giải Binh Giáp, đẩy hắn hung hăng nện lên cự thạch, gắt gao đóng chặt trên đó.
- Cái, cái gì?
Giải Binh Giáp cả kinh kêu lên.
Hưu!
Mưa tiên không ngừng bắn tới từ bốn phương tám hướng, bay thẳng về phía đám tướng sĩ máu thịt be bét, khiến tất cả đều bị đụng bay, hung hăng đóng đinh trên cự thạch khắp xung quanh.- - Cái này, đây là... !
Nguyên một đám tướng sĩ bị mũi tên đóng đinh trên cự thạch, kinh hãi nhìn xuống mũi tên cắm nơi lồng ngực.
- Ai?
Vương Khả cũng cả kinh kêu lên.
Hơn ba trăm tướng sĩ bò ra từ trong đống thi cốt, nháy mắt liền bị mưa tên đóng đinh? Có người đang giúp ta?
Xào xào!
Từng loạt tiếng bước chân truyền đến, chợt thấy, sơn cốc lần nữa bị vô số tướng sĩ giáp đen bao vây, ai nấy tay cầm cung tiễn, eo đeo trường đao, mắt đầy sát khí.
- Lại bị bao vây? Lại là tướng sĩ giáp đen?
Vương Khả kinh ngạc nói.
- Là quân đội Đại Thiện trú đóng ở phụ cận Âm Sơn? Đây mới đúng thật là trú quân?
Tây Môn Tĩnh kinh ngạc nhìn đám tướng sĩ giáp đen kia.
- Tam thái tử, U Nguyệt công chúa, hạ thần tới hộ giá chậm, mong được lượng thứ!
Một tiếng nói truyền ra từ trong đám chiến sĩ giáp đen.
Chỉ thấy, mấy tên tướng sĩ bảo hộ vòng quanh một nam tử áo trắng, chậm rãi đi đến.
- Trình Bạch Xuyên?
Vương Khả kinh ngạc nói.
Trình Bạch Xuyên nhìn Vương Khả, cười nói:
- Vương Khả, ha ha, không nghĩ tới phải không? Ngươi treo chân dung ta trước bàn dân thiên hạ, khiến ai ai cũng đều biết, bây giờ đang có tận mấy ngàn người tìm thiên hạ đệ nhất mỹ nam là ta!
- Chân dung Hoàng Thiên Phong kia là ngươi? Ngươi tự luyến đến độ vẽ chân dung chính mình? Trình Bạch Xuyên, ta còn đang thắc mắc tại sao người trong bức họa kia lại giống ngươi thế.
Ngươi có điên không, đưa chân dung của chính ngươi cho ta, hại ta thiếu chút nữa là đi đứt!