Vương Khả trừng mắt mắng nói.
- A ha ha, xin lỗi, xin lỗi, ngày đó cầm nhầm! Lại nói, ngươi chẳng phải vẫn bình yên vô sự đấy thôi?
Trình Bạch Xuyên lập tức bồi lễ nói.
- Bình yên vô sự cái khi khô, ngươi nhìn bọn ta xem, thê thảm cỡ nào!
Vương Khả trừng mắt nói.
- Yên tâm, mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay của ta!
Trình Bạch Xuyên cười bồi nói.
Vương Khả đen mặt lại:
- Õ trong lòng bàn tay ngươi? Vừa rồi bọn Giải Binh Giáp điên cuồng cỡ nào, ngươi biết không?
- Biết chứ, biết chứ, ngay từ lúc ở thiên lao ta đã bắt đầu giám thị hắn, lần này vì câu ra đám cá lớn kia, chúng ta cũng không dễ dàng, may mà có các ngươi, quay đầu ta sẽ ghi công lại cho!
Trình Bạch Xuyên lập tức bồi lễ nói.
Vương Khả nhíu mày hỏi:
- Ngươi nói thế là có ý gì?
- Không phải ý của ta, là ý của thừa tướng!
Trình Bạch Xuyên lập tức nói.
- Tây Môn Thuận Thủy?
Vương Khả nhíu mày càng sâu.
- Đúng vậy, đoạn thời gian trước, biên cương có tướng sĩ biên phòng ly kỳ tử vong, thừa tướng đoán là có tà ma lẫn vào trong quân, phát triển thành hệ thống gián điệp. Ai nguyện ý nhập mạ, liền tiếp tục tiểm phục, không nguyện ý nhập ma, liền sẽ chết trong quân. Thế là, thừa tướng vừa muốn tra rõ tà ma trong quân, lại vừa không thể gióng trống khua chiêng, bèn dùng kế dẫn rắn ra khỏi hang, để Giải Binh Giáp đến móc ra toàn bộ đám tà ma trong quân, Giải Binh Giáp quả nhiên làm được, một hơi giúp chúng ta tìm ra ba ngàn tà ma ẩn núp trong quân!
Trình Bạch Xuyên nói.
- Trình Bạch Xuyên? Ngươi... các ngươi, ta trốn ra được từ trong thiên lao, là do các ngươi cố ý gài bẫy, mục đích là vì để ta đi truy sát Vương Khả, sau đó giúp các ngươi tìm đến tà ma tiềm phục trong quân đội? Ta còn đang thắc mắc sao cứ có cảm giác có người đang giám thị, hóa ra cảm giác của ta không sai, các ngươi một mực đi theo sau lưng ta?
Giải Binh Giáp cả kinh kêu lên.
- Không sai, thừa tướng gài bẫy, dùng kế dẫn rắn ra khỏi hang.
Trình Bạch Xuyên ta phụ trách chấp hàng toàn bộ kế hoạch.
Phương thức giúp ngươi tìm đến Vương Khả là chúng ta cung cấp. Lần đầu tiên lúc ngươi điều phối tà ma trong quân đi ra, chúng ta liền đã biết, đến lần thứ hai, không ngờ ngươi điều tập tận ba ngàn tà ma đi ra, đúng là dọa chúng ta hơi nhảy, các ngươi thật chẳng biết kiêng dè gì cả, mấy năm nay không ngờ lại đã phát triển ra nhiều đường dây như vậy. Nếu không phải thừa tướng cảnh giác, trú quân Âm Sơn không chừng sẽ bị các ngươi nuốt trọn? Nguy hiểm thật!
Trình Bạch Xuyên sắc mặt khó coi nói.
- Nói cách khác, ta chẳng những không lấy công chuộc tội, còn bại lộ càng nhiều tà ma tiềm phục, tội càng nặng thêm? Tây Môn Thuận Thủy tính toán ta một lần? Lại tính toán ta lần thứ hai?
Tất cả hành vi của ta đều nằm hết dưới giám thị của các ngươi, từng bước từng bước đạp chân vào bẫy các ngươi giăng sẵn?
Không, không, ta không muốn làm tội nhân, ta liều mạng với các ngươi!
Giải Binh Giáp hoảng loạn, điên cuồng đánh tới.
Bành, bành, bành... !
Liền một chuỗi mưa tên đóng đinh Giải Binh Giáp lên cự thạch.
- Thừa tướng bày mưu nghĩ kế tính toán ngươi, đó là vinh hạnh của ngươi! Hừ! Bằng ngươi, cũng muốn trốn ra khỏi lòng bàn tay thừa tướng, nằm mơ!
Trình Bạch Xuyên cười lạnh nói.
Vương Khả ở bên tròn mắt nói:
- Cũng tức là, chuyện ta và U Nguyệt đến Âm Sơn tìm Quỷ Thần Kiếm là do Tây Môn Thuận Thủy cố ý nói cho Giải Binh Giáp? Lấy ta và U Nguyệt làm mồi dụ, dẫn quần ma đến vây giết chúng ta?
Các ngươi lại làm chim sẻ đứng sau hốt trọn ổ quần ma? Mẹ nó, sao Tây Môn Thuận Thủy ghê tởm vậy được? Ta còn dạy dỗ con trai giúp hắn, hắn lại đi tính toán ta?
- Thừa tướng dặn ta bồi tội với ngươi và U Nguyệt công chúa, nói chuyện lần này quan hệ tới thiên hạ thương sinh nên mới không báo mà làm, đúng là có lỗi với các ngươi, nhưng, thừa tướng nói hắn sẽ tận lực đền bù tổn thất, sẽ dốc hết toàn lực thúc đẩy mối lương duyên giữa ngươi và U Nguyệt công chúa!
Trình Bạch Xuyên nói.
Vương Khả đen mặt lại, đây là đánh một gậy sau đó cho một trái táo ngọt?
Dù trong lòng có chút khó chịu, nhưng lúc này, Vương Khả không thể không thừa nhận, Tây Môn Thuận Thủy quả thực lợi hại! Khó trách có thể làm thừa tướng Đại Thiện, thủ đoạn gài người cao cường đến thế là cùng.
Trình Bạch Xuyên đến, những tà ma còn sót lại không có cách nào gây thương tổn được cho Vương Khả! Chỉ đẩy ra một đám xương khô, xác thối là đã có thể tìm ra tất cả tà ma.
Ba ngàn tà ma này đã có hai ngàn bị đám xương khô, xác thối kia giết chết. Giờ phút này những tà ma còn dư lại phần lớn đều đã trọng thương không thể động đậy được, một số nhỏ có thể nhúc nhích cũng bị mưa tên của Trình Bạch Xuyên bắn trúng, hầu như đã mất hết sức chiến đấu!
Tây Môn Tĩnh, Tam Thái Tử, Thử Vương chữa thương được một hồi.
Vương Khả dìu U Nguyệt công chúa sang bên cạnh nghỉ ngơi.
Vẻ mặt Vương Khả cổ quái nói:
- Chẳng lẽ ba ngàn tà ma này đều đóng quân ở khu vực lân cận trong Âm Sơn sao? Nhiều tà ma như vậy, sao các ngươi lại không phát hiện được chứ?
Trình Bạch Xuyên thở dài nói:
- Phát hiện được một chút, nhưng mà lại không có cách nào bắt được toàn bộ, sợ là đánh rắn động cỏ. Cho nên lần này mới bày trí, để cho Giải Binh Giáp tới hỗ trợ bắt hết toàn bộ. Ngươi cũng biết đó, tà ma này, cho dù chỉ có một cái ở trong bóng tối, nhưng chỉ cần cho bọn chúng thời gian, nhất định sẽ phát triển thành một dây, nguyện ý nhập ma thì có thể nhập bọn, không muốn thì giết ngay tại chỗ. Cũng không phải tất cả mọi người ở thời khắc sắp chết đều không nhập ma! Thiện ác chỉ trong một ý nghĩ, nếu như trước khi chết ta hỏi ngươi, ngươi nguyện ý nhập ma để sống lại không, ngươi nghĩ sao?
Vương Khả nhíu mày:
- Ách!
- Chính ma không chung lập trường, cách một vài năm lại có một trận đại chiến giữa chính và ma, chính đạo muốn diệt ma để lấy công đức, ma đạo thì lại muốn bắt người về ăn, không thể hòa thuận! Đạo trời chính là như thế, để cho nhân tộc chúng ta trở thành nhân vật chính trong thiên hạ, nhưng lại phải tự giết lẫn nhau!