Vương Khả thúc giục nói:
- Được rồi, đừng nói mấy cái vô dụng này nữa, ngươi dẫn theo bao nhiêu người tới đây vậy? Có thể đối phó được với Hổ Hoàng và Hoàng Thiên Phong hay không? Nếu như không thì chúng ta vẫn nên chạy mau đi!
Trình Bạch Xuyên sững sờ:
- Hổ Hoàng? Hoàng Thiên Phong gì?
Vương Khả trừng mắt, ngạc nhiên nói:
- Ngươi, ngươi không biết thật đó à?
Trình Bạch Xuyên khó hiểu hỏi:
- Muốn ta biết gì cơ?
Vương Khả biến sắc:
- Vậy đám thuộc hạ vừa rồi của Hoàng Thiên Phong đâu? Vừa rồi Hoàng Thiên Phong hét lớn một tiếng, để cho thuộc hạ của hắn ta lên núi đoạt Quỷ Thần Kiếm. Đám thuộc hạ của hắn ta nãy giờ vẫn chưa xuất hiện, không phải là bị các ngươi chơi rớt rồi à?
Trình Bạch Xuyên ngạc nhiên nói:
- Không có, ta có biết gì đâu?
Vương Khả biến sắc:
- Nhanh, nhanh, nhanh, đi mau! Cái tên hố cha Trình Bạch Xuyên ngươi, ngươi đã không biết tình huống mà còn mù quáng gào thét cái gì chứ, lái đi, đi mau!
Trình Bạch Xuyên trừng mắt nhìn Vương Khả:
- Ai kêu gào ầm ĩ chứ? Ta chỉ là phụ trách bắt ma mà thôi, ta làm sao biết được...
Bùm Bùm!
Hai bóng người từ trên trời giáng xuống, lúc hai cái bóng kia đáp xuống đất tạo thành một lực trùng kích khổng lồ, vô số xương khô bị hất tung, một khí tức khổng lồ khuếch tán ra, làm cho toàn bộ mọi người biến sắc.
Trình Bạch Xuyên hét lớn một tiếng:
- Toàn quân bày trận!
Bởi vì hắn ta đã thấy rõ người tới, chính là Hổ Hoàng và Hoàng Thiên Phong.
Hoàng Thiên Phong tháo cái bịt mắt độc nhãn long xuống, dáng vẻ chỉ là một cái đầu hói, trên quần áo hắn ta đây rẫy vết máu, ngay cả khóe miệng cũng có máu tươi chảy ra, Hổ Hoàng cũng không khác Hoàng Thiên Phong là bao.
Giờ phút này, lông toàn thân Hổ Hoàng cũng bị phá hủy không ít, toàn thân đầy máu, khóe miệng cũng có máu chảy ra.
Rất hiển nhiên, cả Hổ Hoàng lẫn Hoàng Thiên Phong đều bị thương. Hai kẻ này đều là tuyệt thế cường giả cảnh giới Võ Thần, sau một hồi đại chiến lưỡng bại câu thương, chen chúc nhau trở về xem xét kết quả, coi Quỷ Thần Kiếm đến cùng rơi vào tay ai.
Thế nhưng hai người vừa về tới, cái bọn họ nhìn thấy là gì đây?
- Rống, Quỷ Long Mạch của ta đâu? Vương Khả, Quỷ Long Mạch của ta đâu? Rống!
Hổ Hoàng dữ tợn gào thét, không cảm ứng được Quỷ Long Mạch của bản thân. Nó chỉ mới rời đi được một chút thời gian, sao toàn bộ đều không còn nữa?
- Ách!
Vẻ mặt Vương Khả quái gở, quay đầu nhìn về phía Thử Vương cách đó không xa.
Cái bụng của Thử Vương đội lên cao, cơ bản không nhúc nhích được. Nó nhìn thấy Hổ Hoàng nhìn lại, biểu cảm lập tức cứng đờ.
Vương Khả sẽ không đem nó đi bán đó chớ?
Cơ mặt Thử Vương giật giật:
- Chủ thượng, ngài mau bộc phát uy lực, làm thịt con Hổ Hoàng này đi!
Hổ Hoàng hung hăng nhìn Thử Vương, ánh mắt của nó nhìn thoáng qua, thấy trong miệng của Thử Vương có từng tia khí tức long mạch tràn ra.
Hổ Hoàng trừng mắt quát:
- Ngươi, ngươi dám ăn Quỷ Long Mạch của ta?
Hổ Hoàng sao mà ngờ được, Thử Vương mà nó nhìn không thuận mắt lại có thể ăn được Quỷ Long Mạch. Cái này không đúng, thực lực của Quỷ Long này đã đạt tới cảnh giới Võ Thần rồi kia mài!
Thử Vương hoảng sợ, lập tức cõng nồi sang cho Vương Khả:
- Chuyện không liên quan tới ra, là chủ thượng ban cho ta ăn!
Chủ thượng thần uy cái thế, chỉ là một đầu Quỷ Long Mạch, ngài ấy đương nhiên tùy ý ban thưởng lại cho ta!
Hổ Hoàng quay đầu, bất thình lình hung thần ác sát nhìn Vương Khả:
- Ngươi, sao ngươi có thể đối phó được Quỷ Long Mạch của ta?
Rõ ràng Quỷ Long Mạch đã có uy lực cảnh giới Võ Thần, ngươi làm bằng cách nào?
Vương Khả lập tức kiên trì trấn an nó:
- Hổ huynh, huynh đừng tức giận, một cái long mạch mà thôi, ta trở về sẽ đưa cho huynh tám cái mười cái!
Hổ Hoàng tức giận rống chửi:
- Đánh rắm! Ngươi biết Quỷ Long Mạch của ta có cấp bậc gì sao?
Thiên hạ này có được bao nhiêu cái? Ngươi lại còn tùy tiện đưa cho ta tám cái mười cái, ngươi tưởng long mạch chỗ nào cũng có à?
Hoàng Thiên Phong trợn mắt lên nói:
- Nơi này đã xảy ra chuyện gì vậy? Vì sao có nhiều xương khô và cương thi như vậy? Rốt cuộc chỗ này đã xảy ra chuyện gì? Thuộc hạ của ta đâu rồi? Vương Khả, đám thuộc hạ của ta đâu?
Vương Khả lập tức giải thích:
- Lão Hoàng, các ngươi đừng kích động, đừng kích động, có chuyện gì phải nói rõ ràng. Đám thuộc hạ kia của ngươi, bọn họ đã phản bội ngươi, tự mình chạy trốn, việc này không liên quan tới chúng ta!
Hoảng Thiên Phong quát lên:
- Ngươi đánh rắm! Đám thuộc hạ kia là tâm phúc nhiều năm của ta, Vương Khả, ngươi đã làm gì bọn họ rồi hả?
Cách đó không xa, Giải Binh Giáp giống như nhìn thấy cứu tỉnh cầu cứu:
- Hoàng Ma Thần, cứu ta, cứu mạng!
Hoàng Thiên Phong liếc nhìn Giải Binh Giáp, lại nhìn một đám hắc giáp tướng sĩ ở xung quanh một chút, đằng đằng sát khí nói:
- Vương Khả, ngươi dám điều động quân của Đại Thiện đóng ở lân cận Âm Sơn, thiết lập mai phục ở trong này à? Thuộc hạ của ta đều bị ngươi hại có đúng hay không?
Vương Khả lập tức la lên:
- Không phải, không phải, quân Đại Thiện đóng ở đây là do Giải Binh Giáp dẫn tới, không tin ngươi hỏi bản thân hắn đi, không có liên quan gì tới ta cả. Sự thật là nhóm thuộc hạ của ngươi tự chạy tới, ta không có tổn thương bọn họ!
Hoảng Thiên Phong đột nhiên nhìn về phía U Nguyệt công chúa trong ngực Vương Khả:
- Quỷ Thần Kiếm à? Đã hoàn toàn giải khai phong ấn rồi sao?
Vương Khả giật mình, vội vàng đặt U Nguyệt công chúa ra sau lưng, cười khổ nói:
- Lão Hoàng, không phải ngươi đang say sưa luận võ với Hổ Huynh hay sao? Sao tự dưng hai người lại trở về rồi?
Hổ Hoàng dữ tợn nhìn Vương Khả:
- Rống! Ta và Hoàng Thiên Phong đại chiến để cho ngươi chiếm lợi hay sao?
Thử Vương cũng trợn mắt lên nói:
- Hổ Hoàng, chủ nhân nhà ta đang nói chuyện êm đẹp với các ngươi, ngươi đừng có dùng giọng điệu quái gổ như thế, coi chừng chủ thượng nhà ta một kiếm làm thịt ngươi. Mẹ nó, ngươi tưởng bản thân ngươi hay lắm à? Chủ thượng nhà ta giết chết các ngươi cũng giống như giết một con gà con vậy!
Hoàng Thiên Phong:
= uy Hổ Hoàng:
= - Ngươi im miệng đi!
Vương Khả trừng mắt nhìn Thử Vương. Mẹ nó, đang thời khắc mấu chốt, ngươi tới làm loạn cái gì hả?