- Lão Trình, cho ta mặt mũi một chút đi, được rồi, để cho hắn đi đi!
Trình Bạch Xuyên trừng mắt nhìn Vương Khả:
- Cái... cái gì?
Hoàng Thiên Phong cũng trợn mắt lên nhìn Vương Khả, có ý gì chứ? Vương Khả bảo Trình Bạch Xuyên thả hắn ta đi à?
Vương Khả khuyên nhủ:
- Lão Trình, ngươi không biết đó thôi, mấy ngày nay ta liên tục ở trong nhà của lão Hoàng, người như lão Hoàng này, mặc dù cố ý giấu diếm thân phận, nhưng mà làm người xử sự cũng không tệ lắm! Hắn để cho ta và U Nguyệt ở lại trong đại trạch nhà hắn, còn để cho thuộc hạ của hắn bận trước bận sau phục vụ chúng ta. Hắn lại còn vì ta mà chạy đi khắp nơi, gọi toàn bộ người trong trấn tới giúp đỡ ta! Cho ta chút mặt mũi đi, được rồi, ngươi để cho lão Hoàng đi đi!
Hắn không còn cách nào ngoài khuyên giải, bởi vì cái tư thế kia của Hoàng Thiên Phong, hôm nay hắn ta chắc chắn sẽ nổi điên giật lấy Quỷ Thần Kiếm, như vậy sao được chứ?
Không phải hắn không tin đại quân của Trình Bạch Xuyên, mấu chốt là vừa mới có một ví dụ sống sờ sờ ở đây, Hồ Hoàng chạy mất rồi, cho dù có bị trọng thương mà trốn thì cũng là trốn.
Thực lực của Hoàng Thiên Phong tương đương với Hổ Hoàng, cái tên này mà nổi điên lên cướp lấy Quỷ Thần Kiếm, sau đó chạy trốn, vậy thì chẳng phải là hắn sẽ gà bay trứng vỡ hay sao? Còn vớt vát được cái gì nữa? Ngộ nhỡõ hắn ta còn nổi điên lên làm cho U Nguyệt bị thương thì phải làm sao bây giờ?
Nếu như phải liều mạng cá chết lưới rách, còn không bằng mỗi người lùi một bước, để cho tên Hoàng Thiên Phong kia mau chóng rời đi, hắn và U Nguyệt gấp rút trở về Thiện Thần Đô, đến lúc đó sẽ không còn chuyện gì nữa.
Trình Bạch Xuyên trợn mắt nói:
- Vương Khả, hắn là Ma Thần của Đại Ác Hoàng Triều, sao có thể thả hắn đi được?
Vương Khả liều mạng nháy mắt ra hiệu với Trình Bạch Xuyên:
- Lão Trình, ngươi phải tin tưởng ta, lão Hoàng không có sai, ngươi không nên đuổi tận giết tuyệt như vậy!
Mẹ nó! Ngươi không nhìn thấy ta đang ra hiệu cho ngươi sao? Ta không nói cho ngươi biết nguyên nhân ta thả Hoàng Thiên Phong đi được, nói ra hắn ta lại có cớ ỷ vào, đến lúc đó hắn ta không chịu rút đi thì phải làm sao bây giờ?
Cách đó không xa, mặt Hoàng Thiên Phong co rúm nhìn Vương Khả:
- Vương Khả, ngươi bị thần kinh à? Ai cần ngươi nể tình chứ?
Vương Khả hối thúc nói:
- Lão Hoàng, ngươi đừng có mạnh miệng nữa, đi nhanh đi! Ta giúp ngươi cản lại, ta và lão Trình cũng coi như có chút giao tình, nhanh lên!
Trình Bạch Xuyên:
Hoàng Thiên Phong:
—. uI Tam Thái Tử yếu ớt lên tiếng:
- Không thể để cho hắn ta đi, hắn ta là Ma Thần của Đại Ác Hoàng Triều, cho dù bắt không được cũng không thể để cho hắn ta chạy thoát!
Vương Khả trừng mắt nhìn Tam Thái Tử, chửi ầm lên:
- Tây Môn Tĩnh, bịt miệng hắn lại cho ta. Mẹ nó! Nơi này sao đến lượt ngươi nói chuyện chứ? Không biết lớn nhỏ!
Tam Thái Tử trợn mắt nhìn Vương Khả, mẹ nó, rốt cuộc ai mới không biết lớn nhỏ đây?
Vương Khả thúc giục:
- Lão Hoàng, đi mau, đi nhanh lên, một hồi nữa bọn họ thay đổi chủ ý thì phải làm sao bây giờ!
Cơ mặt Hoàng Thiên Phong giật giật:
- Vương Khả, bản Ma Thần còn không có lưu lạc tới mức cần một tên cảnh giới Nguyên Anh như ngươi thương hại!
Vương Khả lại càng ra sức hối thúc:
- Lão Hoàng, ngươi cái tên này, sao lại cố chấp như vậy được chứ? Có ai thương hại ngươi đâu? Ta chỉ là nhìn thấy ngươi làm người không sai, cho nên mới muốn nhận ngươi làm bạn. Không phải là ngươi bị mắc chứng hoang tưởng người bị hại đó chứ? Sao còn không mau đi đi?
Hoàng Thiên Phong:
Trình Bạch Xuyên lạnh giọng nói:
- Vương Khả, đại sự quốc gia còn chưa tới lượt ngươi chỉ huy đâu! Ma Thần này tuyệt đối không thể thả!
Vương Khả trừng mắt nhìn hắn ta quát:
- Lão Trình, nhiệm vụ của ngươi chỉ cần bắt đám Giải Binh Giáp kia là được rồi, còn về chuyện diệt sát Ma Thần, chẳng lẽ ngươi có nhận lệnh sao? Đại chiến giữa hai đại vương triều Thiện, Ác vừa mới kết thúc không được mấy năm, lễ bộ thượng thư Vương Hữu Lễ còn đang đề xuất với Đại Ác Hoàng Triều, muốn chính thức thiết lập quan hệ ngoại giao giữa hai nước, xây dựng hiệp ước hòa bình. Nếu như bây giờ ngươi diệt sát Ma Thần thì còn tính làm gì nữa? Ngươi tính khởi lên đại chiến mới giữa hai triều hay sao? Loại trách nhiệm ngoại giao này ngươi gánh nổi không?
Ngươi đã xin phép thừa tướng chưa hả? Ngươi không nhận được mệnh lệnh của cấp trên, lại ở trong này giết loạn đại nhân vật của nước bạn, ngươi muốn làm gì? Ngươi muốn tạo phản đấy à?
Trình Bạch Xuyên đen mặt nhìn Vương Khả. Mẹ kiếp! Rốt cuộc hắn ở bên phe nào vậy?
Vương Khả chỉ tiếc rèn sắt không thành thép thúc giục:
- Lão Hoàng, được rồi, lão Trình đã bị ta thuyết phục, ngươi mau đi đi, đi nhanh lên, còn ngây người ra đó làm gì nữa?
Mặt mày Hoàng Thiên Phong co quắp, vừa nãy hắn ta đã chuẩn bị xong muốn chiến một trận, bây giờ lại bị tên Vương Khả này khuyên thành như vậy, tên này muốn hắn ta phải làm sao bây giờ?
Hoàng Thiên Phong lạnh lùng nói:
- Muốn ta đi cũng được, trả lại Quỷ Thần Kiếm cho ta!
Mặc dù Hoàng Thiên Phong vẫn còn cảm thấy kỳ quái với thái độ của Vương Khả, nhưng mà đầu óc hắn ta vẫn còn vô cùng tỉnh táo, đương nhiên không có khả năng quên đi mục đích bản thân.
Vương Khả trợn mắt, cũng không nhường đường:
- Lão Hoàng, ngươi hơi quá đáng rồi đấy, cái gì gọi là trả lại Quỷ Thần Kiếm cho ngươi chứ? Quỷ Thần Kiếm này là chúng ta lấy được từ trong tay Hổ Hoàng, cũng không phải đoạt trong tay ngươi, từ lúc nào trở thành của ngươi rồi? Ngươi cái tên này sao không chịu nói lý lẽ vậy? Nếu như là của ngươi, chúng ta sẽ không tranh giành, nhưng mà cái này cũng không phải của ngươi, ngươi đi theo chúng ta đòi làm gì?
Nói đùa gì chứ? Đây là một trong ba sính lễ lớn hắn dành để cưới U Nguyệt, đưa cho Hoàng Thiên Phong rồi thì hắn lấy gì đi cưới vợ đây?
Hoàng Thiên Phong lạnh lùng nói:
- Quỷ Thần Kiếm của Hổ Hoàng là ta cho hắn, ta đã ở trong này canh giữ hơn ba mươi năm, nếu như không lấy được Quỷ Thần Kiếm, ta sẽ không đi đâu hết!
Vương Khả trợn mắt nói:
- Đúng vậy, Quỷ Thần Kiếm này ngươi đã cho Hổ Hoàng rồi, ngươi nên đi tìm Hổ Hoàng đòi mới đúng chứ, ngươi tìm chúng ta đòi làm gì?