Bụi bặm bay đây trời, những ngọn núi ở bốn phía xung quanh cũng giống nhau đất núi rung chuyển.
Vô số tướng sĩ nhao nhao tránh đi vụ nổ lớn này.
Các loại đá vụn bắn ra bốn phía biến mất, Trình Bạch Xuyên nhanh chóng nhảy dựng lên:
- Mau, mau, đừng để cho bọn họ chạy thoát!
Một tướng sĩ bẩm báo:
- Đại nhân, bọn họ tự bạo pháp bảo làm cho đại trận bị thủng một lỗ, đã chạy thoát rồi, tất cả đều đã tiến vào biên giới của Đại Ác Hoàng Triều!
Trình Bạch Xuyên giật mình kêu lên:
- Cái gì? Vậy còn Vương Khả đâu?
Một tướng sĩ ở bên cạnh lo lắng nói:
- Hình như Hoàng Thiên Phong đã trọng thương hôn mê, Vương Khả cũng bị bọn họ bắt đi rồi, tất cả đều đã cùng nhau tiến vào ranh giới của Đại Ác Hoàng Triều, càng bay càng xa!
Trình Bạch Xuyên giật mình ra lệnh:
- Không được để cho bọn họ chạy, mau lên, không được để bọn họ chạy thoát!
U Nguyệt công chúa hoảng sợ lên tiếng:
- Vương khả! Nhanh đi cứu Vương Khả!
Vương Khả làm sao ngờ được lúc đao cương đại trận lần thứ hai chém tới, tên Giải Binh Giáp bệnh thần kinh này sẽ đánh tới đâu chứ?
Trong thời khắc nghìn cân treo sợi tóc này, nếu hắn vẫn còn dẫn theo U Nguyệt công chúa thì chắc chắn không thể trốn kịp, chỉ có thể ném U Nguyệt công chúa ra trước.
U Nguyệt được ném ra sẽ an toàn, mà tên Giải Binh Giáp này cũng trúng tên, có điều... mẹ nó, hết lần này tới lần khác tên này cứ ôm chằm lấy hắn làm gì đây?
Hoàng Thiên Phong ở bên kia bị trúng đao bay tới, kẻ này lại ôm hắn như vậy, hắn ngay cả tránh cũng tránh không được.
Mẹ nó, tên này không phải là hố cha hắn sao?
- Ẩm!
Vương Khả bị Hoàng Thiên Phong, Giải Binh Giáp ép vào chính giữa, không trốn đi đâu được, mà Hoàng Thiên Phong lại bị lực chém khổng lồ không giới hạn kia trùng kích. Trong nháy mắt, cả Vương Khả, Hoàng Thiên Phong lẫn Giải Binh Giáp đều bị đánh bay thẳng tới ngọn núi phía xa.
- Âm!
Ngọn núi bị đánh sụp xuống.
Lúc ở bên ngoài Giải Binh Giáp đã trọng thương, bây giờ lại bị trúng hai mũi tên, làm sao chịu được lực trùng kích này? Hắn ta lập tức bị đánh phun ra một ngụm máu tươi, bất tỉnh nhân sự.
Mặc dù Vương Khả bị kẹp ở giữa, nhưng cũng tương tự bị lực lượng kinh khủng trùng kích.
Cổ lực lượng khổng lồ này làm cho Vương Khả không hề cảm giác được một chút đau đớn nào!
Bởi vì, không hề cảm thấy đau đớn mới là chuyện đáng sợ nhất!
- Bùm!
Thân thể Vương Khả chấn động một trận, một khí tức xuôi theo đó bộc phát ra. Vương Khả bi phẫn quát lên:
- Cảnh giới Nguyên Anh tầng ba rồi sao? Mẹ nó, ta lại đột phá nữa à? Sao lại đột phá rồi? Các ngươi, hai người các ngươi bị bệnh thần kinh à, đi giúp ta đột phá làm gì?
Nhưng mà lúc này, cho dù là Hoàng Thiên Phong hay là Giải Binh Giáp đều đã ngất đi.
Lúc đầu, Vương Khả tức giận muốn đưa hai người này rời đi, nhưng mà đám gia đỉnh của Hoàng Thiên Phong trong nháy mắt đã xuất hiện.
Mặt mày Vương Khả thay đổi:
- Không liên quan tới ta, các ngươi mau đưa bọn họ đi đi!
Chẳng qua, đám gia đỉnh này cơ bản không hề để ý tới hắn.
Không biết là tên gia đình nào đột nhiên hét lên:
- Lấy toàn bộ pháp bảo ra tự bạo! Mỗ đường cho Ma Thần!
- Bùm!
Vụ nổ khổng lồ làm cho mấy lời sắp sửa nói ra miệng của Vương Khả toàn bộ đều nuốt trở về. Hắn giật mình trợn mắt kêu lên:
- Mẹ nó! Các ngươi là phần tử khủng bố à? Một lời không hợp là lập tức quăng lựu đạn như vậy sao? Chẳng lẽ không thể nói được hai câu à?
Thế nhưng, tiếng nổ xung quanh quá lớn, lớn đến mức giọng của Vương Khả nháy mắt đã bị vụ nổ lớn lấn át.
Mặc dù Vương Khả đã là cảnh giới Nguyên Anh tầng ba, có thể đối mặt với đông đảo nhóm gia đỉnh cảnh giới Nguyên Thần này.
Chỉ là cánh tay chung quy vẫn nhỏ hơn bắp chân, một mình hắn cơ bản không thể lay chuyển được một đám. Vương Khả bị một đám gia đỉnh ghìm chặt, bay thẳng về phía Nam của Âm Sơn, cùng Hoàng Thiên Phong và Giải Binh GIáp xông vào khu vực của Đại Ác Hoàng Triều.
Vương Khả lo lắng la lên:
- Thả ta xuống! Thả ta xuống!
Thế nhưng giờ khắc này, một đám gia đinh đang khẩn trương làm gì còn quan tâm đến những thứ khác. Bọn họ phải chạy mau, nếu như không chạy, quân đội của Đại Thiện sẽ lập tức đuổi tới!
Vương Khả ở chỗ này không tình nguyện bị người ta mang đi.
Sơn cốc Âm Sơn.
Một đám tà ma vừa mới bị nổ tung, trong nháy mắt đã bị chế phục toàn bộ, mũi tên cắm trên mặt đất, một lần nữa bị phong ấn tu vi bắt giữ.
Trình Bạch Xuyên nổi giận đùng đùng nói:
- Chuyện gì xảy ra, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra? Sao đám tà ma thuộc hạ của Hoàng Thiên Phong lại trà trộn vào đây được chứ?
Một tên tướng quân cười khổ nói:
- Đại nhân, trước đó lúc chúng ta đuổi theo Giải Binh Giáp đã có một đám tà ma lao đến, chia ra bao vây xung quanh cái sơn cốc này, có khả năng chúng ta đã bị thuộc hạ của Hoàng Thiên Phong phát hiện, trà trộn vào trong. Mặc dù chúng ta đóng quân ở Âm Sơn, nhưng mà vẫn chia ra sáu cái quân doanh, không có khả năng ai nấy đều biết. Lần này hành động tập thể, chúng ta cũng không ngờ có người dám trà trộn vào!
Trình Bạch Xuyên quát:
- Không ngờ tới sao? Kết quả lần này, các ngươi bảo ta trở về làm sao bàn giao lại với thừa tướng đây?
Một đám tướng quân cười khổ không thôi.
Trình Bạch Xuyên lại quát:
- Đã đuổi kịp bọn họ chưa? Người đâu?
Một tên tướng quân cười khổ trả lời:
- Phía Nam Âm Sơn là một cái đầm lầy khổng lồ, xung quanh có vô số sương độc. Bọn họ đã xông vào trong đó, không thể tìm được!
U Nguyệt công chúa lo lắng quát:
- Tìm, tiếp tục tìm cho ta! Không tìm được Vương Khả, các ngươi một người cũng đừng nghĩ tới chuyện trở về!
Trình Bạch Xuyên trừng mắt nói:
- Sống phải thấy người, chết phải thấy xác, đi tìm cho ta!
Một tên tướng quân lo lắng đáp:
- Công chúa, đại nhân, bên kia chính là khu vực của Đại Ác Hoàng Triều!
U Nguyệt công chúa trợn mắt nói:
- Ta nói, đi tìm cho ta, ngươi không nghe thấy sao?
Giờ phút này, U Nguyệt công chúa dường như không còn yếu đuối mà giống như có một loại uy nghiêm của quân vương, trong nháy mắt đã dồn ép một đám tướng sĩ tới mức mặt mày biến sắc.
- Tuân lệnh!