Bất Diệt Thần Vương (Dịch Full)

Chương 1373 - Chương 1374: Phù Không Thạch

Chương 1374: Phù Không Thạch

Đám tướng sĩ đồng thanh trả lời.

U Nguyệt công chúa đứng ở ngọn núi vừa mới nổ tung, nhìn vào bên trong đám sương mù dày đặc ở phía Nam, nơi mà Vương Khả biến mắt, về mặt sốt ruột.

U Nguyệt công chúa lo lắng:

- Vương Khả, ngươi, ngươi tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì đâu đấy!

Giờ phút này, vẻ mặt Tây Môn Tĩnh phức tạp một hồi, ngày xưa mỗi ngày hắn ta đều hy vọng Vương Khả chết đi, nhưng mà bây giờ, không biết tại sao lại không còn cái loại vui vẻ này nữa.

Thử Vương đột nhiên mở miệng nói:

- Chủ mẫu, người không cần phải lo lắng đâu!

U Nguyệt công chúa khó hiểu:

- Sao?

Thử Vương giải thích:

- Chủ thượng sẽ không gặp phải nguy hiểm gì, người yên tâm, chủ thượng vẫn luôn che giấu thực lực đấy thôi!

Trình Bạch Xuyên không tin:

- Vương Khả chỉ có cảnh giới Nguyên Anh, sao có thể che giấu thực lực được chứ?

Dù sao, ở thời điểm thi khoa cử, Vương Khả và hắn ta, cùng với Tây Môn Tĩnh và Tam Thái Tử đã từng đánh qua một trận. Lúc ấy Vương Khả chỉ biết trốn ở phía sau hắn ta châm ngòi thổi gió, không nhìn ra hắn có bao nhiêu lợi hại!

Thử Vương khinh thường nói:

- Ngươi thì biết cái gì!

Trình Bạch Xuyên trợn mắt nói:

- Ngươi nói cái gì?

Thử Vương không thèm để ý tới Trình Bạch Xuyên, mà nhìn về phía U Nguyệt công chúa:

- Công chúa, người yên tâm, bây giờ chủ thượng còn chưa trở về chắc chắn là có ý khác. Ngài cứ yên tâm, chắc chắn chủ thượng sẽ không gặp nguy hiểm!

U Nguyệt công chúa lo lắng một hồi:

- Nhưng mà...

Thử Vương nói:

- Chủ mẫu, người nghĩ thử mà xem, bây giờ thì tính là cái gì? Vừa rồi lúc đám người Trình Bạch Xuyên còn chưa có tới, không phải chủ thượng vẫn bày mưu tính kế được đấy sao? Chủ thượng đối mặt với hai tên cảnh giới Võ Thần vẫn có thể ứng đối được, ngài còn lo lắng cho chủ thượng làm gì? Ngày xưa lúc chủ thượng chém giết Long Hoàng cũng là do thuộc hạ tận mắt nhìn thấy!

Lần này nếu như không phải đám người Trình Bạch Xuyên tới làm vướng tay vướng chân, chúng ta đã sớm an toàn rồi!

Trình Bạch Xuyên nói:

- Ngươi đánh rắm!

Mẹ nó, ta dẫn theo hai mươi vạn đại quân tới đây phối hợp mà ngươi còn bảo là vướng víu à?

Thử Vương trợn mắt nói:

- Bộ ta nói sai chỗ nào à? Nếu như không phải tại ngươi nhiều chuyện muốn bắt đám tà ma của Giải Binh Giáp thì làm sao lại dẫn Giải Binh Giáp tới đây! Nếu vậy thì có phải chúng ta đã sớm an toàn rồi không? Bởi vì các ngươi, làm hại kế hoạch của chủ thượng rối loạn, không trách ngươi thì trách ai?

Mọi người đều nhìn về phía Trình Bạch Xuyên.

Không sai, nếu như lúc trước không có Trình Bạch Xuyên và hai đội ngũ của Giải Binh Giáp, Vương Khả và Thử Vương vừa nuốt Quỷ Long Mạch, U Nguyệt công chúa thu Quỷ Thần Kiếm đã sớm cùng nhau xuống núi an toàn rồi. Thế nhưng...

Trình Bạch Xuyên trừng mắt nhìn Thử Vương. Mẹ nó! Cái nồi đen này, nó muốn để cho hắn ta một mình cõng nồi sao? Chết tiệt!

Tại sao thuộc hạ của Vương Khả và hắn đều là cùng một dạng vậy, bọn họ đều không phải là thứ tốt lành gì cả!

U Nguyệt công chúa lo lắng nói:

- Nhưng mà... Vương khả đã tới Đại Ác Hoàng Triều, bên đó khắp nơi đều là tà ma, hắn...

Tây Môn Tĩnh cũng nhíu mày nói:

- Đúng đó, người của chính đạo tới Đại Ác Hoàng Triều chẳng lẽ còn có thể sống sót trở về được sao?

U Nguyệt công chúa nghe xong càng căng thẳng hơn.

Thử Vương khinh thường nói:

- Ngươi thì biết cái gì?

Tây Môn Tĩnh trợn mắt nhìn nó:

- Ngươi nói cái gì?

Thử Vương cũng trừng lại hắn ta:

- Bản lĩnh của chủ thượng, chẳng lẽ người như ngươi có thể so sánh được sao? Một tên đệ tử như ngươi đi vấy bẩn lão sư của mình mà còn không cảm thấy ngại nữa à?

Tây Môn Tĩnh trợn tròn mắt:

- Ai vấy bẩn ai hả?

Thử Vương khinh thường nói:

- Chẳng lẽ ngươi không biết chủ thượng lăn lộn ở trong ma đạo còn tốt hơn lăn lộn trong chính đạo nữa sao?

Tây Môn Tĩnh sững sờ:

- Ặc!

Thử Vương lườm Tây Môn Tĩnh:

- Lúc chủ thượng còn ở Thập Vạn Đại Sơn, ngài ấy chính là giáo chủ của ma giáo! Toàn bộ ma giáo đều phải nghe lời của chủ thượng. Chủ thượng tiến vào địa bàn của tà ma Đại Ác Hoàng Triều còn không phải là như cá gặp nước hay sao? Có phải ngươi bị bệnh rồi hay không, ngươi lại đi nguyền rủa lão sư của ngươi làm gì chứ?

Tây Môn Tĩnh sửng sốt:

- Giáo chủ ma giáo à? Là Vương Khả sao?

Tam Thái Tử và Trình Bạch Xuyên ở bên cạnh cũng chợt nhớ tới một thân phận khác của Vương Khả, giáo chủ ma giáo. Mẹ nói!

Chỗ kia rốt cuộc cũng là địa bàn của ma giáo, bọn họ còn phải lo lắng an nguy của hắn làm gì nữa?

Mặt mày Tây Môn Tĩnh biến đổi:

- Công chúa, người, người viết cái gì vậy?

Ú Nguyệt công chúa nói:

- Ghi chép lại làm chứng cứ ngươi vu khống lão sư. Lão sư của ngươi không có ở đây, ngươi rõ ràng còn đi nói xấu hắn. Vương Khả nói, mỗi một lần đều phải ghi nhớ lại, trở về đưa cho cha của ngươi xem, để cho cha ngươi căn cứ vào số lần ghi chép mà quất ngươi! Ta phụ trách ghi chép, vừa rồi ngươi quở trách lão sư, không tôn sư trọng đạo, nhất định phải ghi chép kỹ!

Sắc mặt Tây Môn Tĩnh cứng đờ:

- Công chúa, cái này... cái này không cần phải ghi chép lại đâu!

Lão sư không có ở đây, ta chỉ tùy tiện nói một chút thôi mà!

Ủ Nguyệt công chúa:

- Bằng mặt không bằng lòng, ở trước mặt một dạng sau lưng lại là một dạng, ừm, cái này cũng phải ghi lại!

Tây Môn Tĩnh:

=.

1Mẹ nó, còn không bằng hắn ta đừng nói. Tại sao? Tại sao Vương Khả đã không có ở đây mà tà ác vẫn còn bao trùm lấy hắn ta hả?

Vì sao?

Phía Nam của Âm Sơn.

Xuyên qua một mảnh sương mù khổng lồ dày đặc.

Đoàn người Vương Khả xuất hiện trên một chiếc phi thuyền không lớn, cái phi thuyền này dài khoảng ba trượng, chiếc thuyền lơ lửng ở trên không trung, sử dụng thuật phi hành nhanh chóng bay về phía Nam.

Vương Khả ngồi trên thuyền lớn, nhìn đám mây bên dưới, vẻ mặt cổ quái một hồi. Hắn nhìn về phía tên gia đinh tà ma bên cạnh:

- Đây là máy bay à?

Tên gia đỉnh kia đáp:

- Không, đây là Phi Chu.

Vương Khả sững sờ:

- Phi Chu ư?

Gia đỉnh kia trả lời:

- Không sai, chỉ cần dùng Phù Không Thạch để chế tạo thuyền là có thể bay lên, còn có thể chở người phi hành trong thời gian dài nữa.

Bình Luận (0)
Comment