Vương Khả sửng sốt:
- Phù Không Thạch sao? Chính là loại tài liệu rèn đúc phi kiếm đúng không?
Gia đỉnh kia nói:
- Không sai, vì sao phi kiếm chỉ cần tùy tiện thôi động là có thể phi hành được trong khi rất nhiều pháp bảo đều có thể phi hành được đây? Đó đều là vì những pháp bảo kia đã được thêm vào loại tài liệu luyện khí Phù Không Thạch này. Phù Không Thạch rất đắt, người bình thường mua để rèn đúc phi kiếm đã là không tệ rồi, nào ai có nhiều tiền tới mức có thể rèn đúc ra Phi Chu chứ? Đại Ác Hoàng Triều của ta là do có mỏ Phù Không Thạch, cho nên mới có thể tài đại khí thô rèn đúc ra Phi Chu!
Một giọng nói từ boong thuyền vang lên:
- Các ngươi... các ngươi còn chơi cái gì nữa? Sao không bắt Vương Khả lại?
Đám người nhìn sang bên kia, chỉ thấy Giải Binh Giáp không biết đã tỉnh lại từ khi nào, hắn ta chỉ vào Vương Khả, vẻ mặt đầy căm phẫn.
Một tên gia đỉnh trợn mắt lên nói:
- Giải Binh Giáp, hừ, vừa rồi chúng ta đã kiểm tra qua thương thế của Ma Thần. Mặc dù giờ phút này Ma Thần vẫn còn đang hôn mê, nhưng thương thế của ngài ấy lại không thể đánh lừa người khác. Lần này chúng ta đúng là đã bị ngươi hại chết, hơn hai mươi vạn đại quân dàn trận uy lực lớn bao nhiêu ngươi biết không? Đều là do ngươi trêu chọc dẫn tới, nếu không thì Ma Thần cũng sẽ không bị thương. Lúc Ma Thần hứng chịu đao thứ hai, may mắn có Vương Khả chia sẻ một chút áp lực với Ma Thần, nếu không, giờ phút này chỉ sợ Ma Thần đã...
Lại một tên gia đỉnh khác nói:
- Không sai, mặc dù Vương Khả là người của chính đạo, nhưng mà trước đó lúc hắn nói chuyện với Ma Thần chúng ta đều nghe được, chúng ta nhìn thấy đại quân bao vây sơn cốc, lập tức lặng lẽ lẫn vào trong đó. Chúng ta đã nhìn thấy tất cả, cũng đã nghe hết toàn bộ. Lúc Ma Thần bị giam giữ, cũng chỉ có một mình Vương Khả đứng ra nói giúp cho Ma Thần, bảo Trình Bạch Xuyên nể tình để cho Ma Thần rời đi. Cho nên, Vương Khả này chính là một người có nghĩa khí!
Gia đỉnh trước đó lại nói:
- Vương Khả biết giảng nghĩa khí nói giúp cho Ma Thần, lại còn liều mạng cản bớt áp lực cho ngài ấy, phần ân tình này chúng ta nhớ kỹ. Ngược lại là ngươi, ngươi hại Ma Thần thảm như vậy, lão tử hận không thể lột da của ngươi ra, uống máu của ngươi!
- Không sai, nhắc tới việc này ta lại càng cảm thấy tức, Giải Binh Giáp, ngươi chẳng những làm cho những kẻ nằm vùng đóng bên trong quân đội bại lộ, còn hại Ma Thần trọng thương. Đồ chết tiệt! Nếu như lão tử không đánh ngươi một trận, khó mà tiêu tan được mối hận trong lòng của ta!
- Không sai, tính cả ta nữa, đánh hắn!
- Đánh hắn!
- Bốp bốp!
- A! Không được đánh nữa! Không được đánh nữa!
- AI Ổ trong lửa giận của một đám gia đỉnh, Giải Binh Giáp hứng chịu vô số quyền đấm cước đá, mà Vương Khả thì đang được một tên gia đinh dâng trà nóng lên. Hắn bưng chung trà lên nhấp một ngụm, quái gở nhìn về phía Giải Binh Giáp:
- A, cảnh tượng này sao lại quen thuộc như thế nhỉ?
Hai ngày sau, trên phi thuyền...
Vương Khả nhìn vào kết giới của trận pháp chắn gió trên Phi Chu, lạ lẫm một hồi. Hắn nhìn sang một tên gia đinh:
- Cái Phi Chu này chỉ cần dùng linh thạch là có thể khởi động phi hành được sao? Mỗi một lần còn có thể mang theo nhiều người như vậy cùng nhau phi hành, thật sự mà một phương tiện thích hợp chuyên chở hậu cần. Cái đồ chơi này bán thế nào vậy?
Gia định kia ngạc nhiên hỏi:
- Ngươi muốn mua sao?
Vương Khả gật đầu một cái:
- Đúng vậy, đồ chơi này thật sự rất hay!
Gia đỉnh trả lời:
- Không mắc lắm, hai ức linh thạch mà thôi!
Nét mặt Vương Khả cứng đờ, các người khi nhắc đến tiền đều dùng “ức” làm đơn vị đo lường hay sao? Mẹ nó, hai ức linh thạch lại còn bảo không đắt à? Ngươi biết ta phải tốn bao nhiêu thời gian mới kiếm được không hả?
Vương Khả nói:
- Đúng rồi, không nói chuyện này nữa, các người dừng ở nơi này một chút, để cho ta xuống máy bay, à không, để cho ta xuống Phi Chu!
Gia đinh:
- Ấy, cái này không được, mặc dù ngươi đã cứu Ma Thần, nhưng mà vẫn phải chờ xem Ma Thần muốn xử trí ngươi ra sao. Chúng ta cùng lắm chỉ có thể khiến cho thời gian của ngươi ở đây thoải mái hơn một chút mà thôi.
Vẻ mặt Vương Khả cứng đờ, bọn họ không cho hắn đi sao?
Vương Khả trợn mắt lên nói:
- Cũng không phải là lão Hoàng bắt ta, là các ngươi dẫn ta tới mà, chẳng lẽ các ngươi không thể làm chủ được sao?
Gia đỉnh:
- Ách, không được, bởi vì trước đó Ma Thần đã ra lệnh cho chúng ta bắt ngươi, mặc dù chúng ta không bắt được U Nguyệt công chúa và Tây Môn Tĩnh, nhưng bắt được ngươi cũng coi như có cái bàn giao nhiệm vụ cho Ma Thần!
Mặt mày Vương Khả ngây ra:
- Nếu như lão hoàng vẫn một mực hôn mê, vậy thì ta vẫn phải tiếp tục đi theo các ngươi à?
Gia đinh:
- Không sai, nhưng mà ngươi yên tâm, sau khi Ma Thần tỉnh lại chúng ta sẽ thay ngươi cầu tình!
Vương Khả:
= !
Mẹ nó, lần này thật sự là muốn đi cũng không được đúng không?
Vương Khả nhíu mày:
- Chúng ta đang đi đâu đây?
Gia đỉnh kia trả lời:
- Ác Thần Đô!
Mặt mày Vương Khả giật giật liên hồi:
- Đế đô của Đại Ác Hoàng Triều, Ác Thần Đô à?
Ta rõ ràng chính là Lễ Bộ Thị Lang của Đại Thiện Hoàng Triều, đi tới Ác Thần Đô này làm cái gì? Đi ngoại giao sao? Hay là đi tìm chết đây?
Vương Khả:
- Các ngươi hiểu lầm rồi, thật ra ta cũng là tà ma, ta là tà ma được phái đi nằm vùng ở chính đạo, vẫn luôn ẩn núp bên trong Đại Thiện Hoàng Triều.
Gia đỉnh kia híp mắt:
- Ngươi là tà ma à? Ẩn nấp tại chính đạo sao?
Vương Khả giải thích:
- Các ngươi có thể lấy tư liệu của Thập Vạn Đại Sơn ra tra mà, ta là giáo chủ ma giáo, toàn bộ người trong Thập Vạn Đại Sơn đều biết, đây cũng không phải là bí mật gì!
Gia đỉnh nhíu mày:
- Tư liệu của ngươi chúng ta biết rõ, nhưng mà...
Giải Binh Giáp lập tức hung dữ hét lên:
- Đừng nghe Vương Khả nói bậy, hắn là chính đạo, không phải là ma. Hắn đang gạt người đấy, cái này lúc ở Thiện Thần Đô chúng ta đã từng kiểm tra qua!
Đám người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Giải Binh Giáp chẳng những bị trọng thương mà còn bị đánh thành đầu heo, thê thảm hề hề.