- Vậy còn Vương Khả thì sao? Sao hắn lại không có việc gì?
- Chúng ta có cần đi lên động thủ hay không?
- Ngươi muốn chết à, Vương Khả không có việc gì, chúng ta tiến lên không phải là đi chịu chết hay sao?
Trong bóng tối xung quanh không ngừng có tiếng nghi ngờ không ổn định, đám người muốn ám hại Vương Khả vẫn chưa dám hành động.
Ban đêm ở Ngục Giam Phù Không.
Trong bóng tối, từng cặp mắt liên tục nhìn chằm chằm vào chỗ Vương Khả đốt lửa trại.
- Ngươi đã liên lạc với bên ngoài chưa?
- Rồi, gia tộc của ta hợp lực với sáu gia tộc lớn khác tìm được loại độc được này, cho dù là cảnh giới Võ Thần cũng có thể bị trúng độc, mất đi lực lượng trong thời gian ngắn. Chỉ cần Vương Khả hơi có dấu hiệu một chút, chúng ta lập tức hành động.
- Độc dược đã phát tác rồi, đám Thỏ lão đại đã trúng độc!
- Tất cả mọi người chuẩn bị kỹ càng, thấy Vương Khả vừa có dấu hiệu trúng độc thì lập tức cùng nhau ra tay.
- RöI Trong bóng đêm, từng cặp mắt liên tục nhìn chằm chằm...
Mà ở chỗ lửa trại, đám Thỏ Vương không ngừng ngã ra đất, toàn thân run lẩy bẩy.
Vương Khả nhìn thấy Thỏ Vương và đám Thỏ Yêu trúng độc, mí mắt cũng liên tục giật giật. Đến cùng Ma Tôn đã đắc tội bao nhiêu người đây, bây giờ còn chưa tới một ngày, hắn chỉ vừa mới báo ra tên của Ma Tôn, kết qủa... không phải kẻ thù của Ma Tôn đã ra khỏi ngục giam này rồi sao?
Làm sao bây giờ?
Chẳng lẽ hắn phải đi cáo trạng với tên ngục tốt béo mập kia? Này không phải là muốn chết hay sao?
Vì sao đám kẻ thù của Ma Tôn còn chưa lộ diện, đó là bởi vì bọn chúng đã bị hắn chấn nhiếp, bọn chúng nghi ngờ hắn có cảnh giới Võ Thần, cho nên mới không dám lộ diện. Nếu như bây giờ hắn đi tới chỗ ngục tốt cáo trạng, đây không phải đã tiết lộ cho bọn chúng biết hắn đang sợ hãi, tiếp theo không phải bọn chúng sẽ không còn kiêng nể gì nữa hay sao?
Huống chị, ai có thể cam đoan bên trong đám ngục tốt này không có kẻ thù của Ma Tôn chứ?
Bây giờ đám Thỏ Vương kẻ nào kẻ nấy miệng sùi bọt mép, bản thân hắn thì lại nguy trong sớm tối. Lúc này chỉ cần hắn hơi để lộ ra một chút sợ hãi yếu nhược, bọn họ sẽ lập tức cùng nhau tiến lên.
Hắn không thể rụt rè được, cứ giả vờ đi, phải tiếp tục giả vờ mạnh mẽ!
Vương Khả hít sâu một hơi, lại rót tiếp một ly rượu độc. Dù sao bản thân hắn cũng là vạn độc bất xâm, không sợ bị hạ độc.
Trong bóng đêm, từng đôi mắt liên tục dõi theo Vương Khả, hắn lại một lần nữa nhấp một hớp rượu độc.
Vương Khả hít sâu một hơi nói:
- Thỏ Vương, các ngươi vận công trừ độc đi, chỗ này có ta trông chừng, không có việc gì đâu!
- Hả?
Thỏ Vương sùi bọt mép, trong mắt lóe lên vẻ ngạc nhiên, cuối cùng gật đầu, ngồi xếp bằng bắt đầu vận công bài trừ chất độc.
Vương Khả ngồi ở chỗ đó, thư thả vừa uống rượu độc vừa ăn mỹ vị có tẩm độc, nhíu mày, vẻ mặt đáng tiếc nói:
- Ôi, mùi của loại rượu độc này quả thực không tôi, đáng tiếc Mạc Tam Sơn đã chết rồi. Nếu không mùi vị của loại rượu độc này chắc là hắn sẽ rất thích!
Cứ như vậy, bên cạnh đống lửa, đám Thỏ Yêu nhanh chóng bài trừ chất độc, Vương Khả một mình một người thản nhiên tự đắc uống rượu độc, ăn thức ăn có độc.
Ố một nơi xa trong bóng tối, từng cặp mắt trợn trừng thật lớn.
- Không phải ngươi đã nói, độc này ngay cả cảnh giới Võ Thần cũng chịu không được hay sao? Sao Vương Khả lại không có việc gì thế này?
- Ta... ta cũng không biết.
- Hắn còn uống, hắn vẫn còn tiếp tục uống, sao hắn lại không có việc gì được, có phải là hắn đang giả vờ hay không?
- Rõ ràng đám Thỏ lão đại đã bị trúng độc rồi mà! Lẽ nào... chẳng lẽ là do ta chưa bỏ đủ liều lượng?
- Vậy phải làm sao bây giờ? Có nên xông lên hay không?
- Xông lên cách nào đây? Nếu như Vương Khả không bị trúng độc, hắn chính là cảnh giới Võ Thần, chúng ta vừa lên khẳng định chết chắc! Chẳng lẽ ngươi muốn chết sao?
Trong bóng đêm, từng đôi mắt liên tục rục rịch, thế nhưng lại không có một ai dám hành động, bọn họ chỉ có thể tiếp tục bực bội, hoảng hốt, giật mình,... cứ thế trôi qua một đêm.
Lúc trời vừa sáng, Thỏ Vương và đám Thỏ Yêu đã hoàn toàn loại trừ được chất độc ra ngoài. Thỏ Vương ngạc nhiên nói:
- Chủ... chủ nhân, sao ngài lại không có việc gì vậy?
Thỏ Vương rất rõ ràng, là bởi vì Vương Khả không có việc gì, cho nên bản thân nó mới có thể yên ổn trừ độc, nếu không thì một đêm này, tất cả bọn họ đều phải chết. Mặc dù ngục giam không cho phép ầm ĩ ra mạng người, nhưng mà số người chết không đối chứng lại không hề ít...
Vương Khả hỏi:
- Những người đưa độc tới hôm qua, ngươi có nhớ rõ hết không?
Thỏ Vương gật đầu:
- Nhớ rõi Vương Khả trầm giọng nói:
~ Lần lượt đi tìm cho ta, chỉ cần bọn họ không chết, tất cả đều dẫn về đây! Ta sẽ ở đây chờ. Với lại, ngươi cầm cái lệnh bài Hắc Liên Thánh Sứ này của ta, để cho những kẻ muốn xen vào việc của người khác nhìn xem, cho bọn họ biết nếu như bọn họ nhúng tay vào thì chính là đối địch với lệnh bài này!
Thỏ Vương tiếp nhận lệnh bài Hắc Liên Thánh Sứ, vẻ mặt tuyệt vọng:
- Hả? Tuân lệnh!
Bởi vì từ giờ phút này, bản thân nó đã chính thức dán lên nhãn hiệu của Hắc Liên Thánh Sứ. Bây giờ nó không có cách nào quay đầu lại được, không còn cách nào khác, đã không quay đầu lại được, vậy thì cứ không quay đầu đi!
Vương Khả nói:
- Những người bắt được, vòng tay trữ vật chia sổ sách theo tỷ lệ 3: 7, ta bảy, các ngươi ba.
Ánh mắt đám Thỏ Vương sáng rõ, quả nhiên, tiền lúc nào cũng có thể tạo động lực.
Tinh thần Thỏ Vương lập tức hăng hái trở lại:
- Chủ nhân, ngài chờ!
Đám Thỏ Yêu lập tức dẫn đường, áp dụng chính sách lục thân không nhận, tiến vào bên trong đám người.
Giờ phút này, bên trong Ngục Giam Phù Không, cho dù là những kẻ tối hôm qua đã bỏ độc hay những kẻ không bỏ độc đều nhìn chằm chằm vào chỗ này, thấy Thỏ Vương đến, những tên đã bỏ độc kia lập tức quay đầu bỏ chạy. Một trong số những kẻ bỏ độc lo lắng nói:
~ Trương lão đại, ngươi ngăn bọn họ lại giúp chúng ta đi. Lần trước ngươi nợ chúng ta hai lần nhân tình, coi như xí xóa, ngươi thấy sao?