Bất Diệt Thần Vương (Dịch Full)

Chương 1392 - Chương 1393: Đã Ngồi Tù Còn Bị Sét Đánh

Chương 1393: Đã ngồi tù còn bị sét đánh

Tại sao bản thân hắn lại không có việc gì? Chẳng lẽ thật sự là ông trời nể mặt hắn sao? Chắc chắn không có khả năng! Nhưng mà nếu thế thì tại sao bản thân hắn tháo xuống hơn một ngàn cân Phù Không Thạch lại không hề bị sét đánh nhỉ?

Vẻ mặt Vương Khả chớp động, đột nhiên nghĩ tới một cái khả năng:

- Chẳng lẽ là do Trọc Chân Nguyên?

Vương Khả khác những kẻ kia ở chỗ, bản thân hắn dùng Trọc Chân Nguyên bao phủ toàn bộ khối Phù Không Thạch.

Sắc mặt Vương Khả lấp lóc:

- Chẳng lẽ nói, Trọc Chân Nguyên của mình có thể qua mặt được thiên đạo? Đại Nhật Bất Diệt Thần Công là công pháp của Địa Cầu, Trọc Chân Nguyên khác hoàn toàn với công pháp của thế giới này, cho nên mới có năng lực giấu diếm thiên đạo của thế giới này, đúng không nhỉ? Hình như nếu mình dùng Trọc Chân Nguyên bao lấy Phù Không Thạch thì thiên đạo sẽ không phát giác ra được?

Nhưng một phút sau, sắc mặt Vương Khả lập tức cứng đờ, mặc dù bản thân hắn đã tháo xuống hơn một ngàn cân Phù Không Thạch. Thế nhưng hắn lại không dám dùng đến! Chỉ cần hắn rút Trọc Chân Nguyên đi, thiên đạo vẫn có thể phát hiện ra việc hắn đã trộm khối Phù Không Thạch này xuống. Khí tức của người tu hành mỗi một lần độ kiếp thiên đạo đều có thể phát hiện ra được, nếu như Phù Không Thạch này lộ ra, chắc chắn thiên đạo cũng có thể cảm ứng được. Đến lúc đó, ắt hẳn sẽ có thiên phạt cấp bậc diệt thế chờ hắn.

Vẻ mặt Vương Khả hết sức khó coi:

- Chẳng lẽ khối Phù Không Thạch mà ta tháo xuống lần này lại là một củ khoai lang nóng phỏng tay sao?

Vậy thì khối Phù Không thạch ngàn cân kia chắc chắn không có cách nào dùng được, lại còn phải dùng Trọc Chân Nguyên duy trì bao phủ nó nữa à? Hắn còn tưởng là bản thân phát tài đây, kết quả căn bản là không thể xài được!

Thỏ Vương nhìn về phía Vương Khả:

- Chủ nhân, ngài có muốn đi thử không?

Vương Khả hung hăng trừng mắt nhìn Thỏ Vương, mẹ nó, hắn cũng không bị bệnh thần kinh, không có việc gì đứng ra cho trời đánh chơi à?

Vương Khả tiếp tục quan sát núi Phù Không, ngoài những người đang khai thác mỏ ra, tiếp theo, liên tục có người đi khai thác Phù Không Thạch.

Không còn cách nào khác, mặc dù núi Phù Không không hạn chế tu vi của mọi người, nhưng mỗi người đều có hạn mức Phù Không Thạch riêng, chỉ khi nào đập xuống đủ lượng Phù Không Thạch thì mới có thể ra ngục, nếu không, bọn họ sẽ mãi bị giam giữ ở chỗ này.

Liên tục có người đi đục Phù Không Thạch, không ngừng có thiên phạt giáng lâm, phần lớn mọi người đều đập xuống không quá một cân Phù Không Thạch, dù sao, đây vẫn còn nằm trong giới hạn tiếp nhận thiên phạt. Mỗi ngày chỉ cần bị sét đánh một lần, đợi tỉnh thần tỉnh táo lại là có thể tiếp tục đục, không cần thiết phải giống như kẻ đầu tiên ban nãy, đoán chừng phải mất mấy tháng mới có thể lành lại được.

Vương Khả đương nhiên không có khuynh hướng thích chịu ngược, hắn đã gõ xuống năm ngàn cân Phù Không Thạch rồi, nếu như bản thân còn đi đục tiếp, không biết sẽ bị sét đánh tới khi nào? Còn không bằng hắn ngồi chờ tin tức từ phía Hoàng Thiên Phong.

Hơn nữa, giờ phút này không có lượng lớn bụi mù che đầy, hắn cũng không tiện lặng lẽ đi trộm Phù Không Thạch.

Cứ thế, Vương Khả liên tục nhìn người khác bị sét đánh, nhìn từ sáng đến tối.

Ngục Gian Phù Không không có không gian riêng biệt, tất cả mọi người đều có cảnh giới Nguyên Anh, lại không có phong ấn tu vi, không cần thiết phải làm như vậy.

Vương Khả ngồi dưới một gốc cổ thụ, xây dựng lều trại của riêng mình, trên cái bàn lớn bên cạnh bày đầy sơn hào hải vị.

Thỏ Vương mừng rỡ nói:

- Chủ nhân, có rất nhiều người muốn nịnh bợ ngài, dâng lên đầy đủ món ngon, thậm chí còn có cả rượu ngon nữa! Lâu lắm rồi chúng ta chưa từng được ăn tối một bữa thịnh soạn như vậy!

Vương Khả tò mò:

- Không phải Thỏ chỉ biết ăn cỏ thôi sao?

Thỏ Vương lập tức trả lời:

- Cái gì chúng ta cũng ăn được!

Vương Khả nói:

- Được, vậy thì ăn đi, nhớ kỹ những lão đại đã dâng lên thức ăn ngon kia, quay đầu lại đáp lễ cho bọn họ!

Thỏ Vương gật đầu:

~ Tuân lệnh!

Ngay lập tức, Thỏ Vương và mười con Thỏ Yêu khác bắt đầu phấn khối ăn uống, vừa ăn vừa uống rượu ngon.

Vương Khả cũng bưng ly rượu lên uống một ngụm. Giờ phút này, dường như trong bóng tối có không ít tù nhân đang nhìn về phía lửa trại của Vương Khả, trong mắt bọn họ lóe lên đủ loại quang mang kỳ di.

Trong bóng tối có người kích động nói:

- Uống rồi! Hắn thật sự uống rồi!

Lại một người khác trong bóng tối kích động nói:

- Vương Khả buồn bực uống xong một ly rồi lại rót thêm một ly nữa à?

Người trước đó cũng ngạc nhiên:

- Ồ? Sao Vương Khả lại không có chuyện gì? Còn nữa, đám ăn thịt bò kho bên kia cũng vậy, sao cũng không có chuyện gì?

Người trước trả lời:

- Ta... ta cũng không biết, lúc nãy ta đã cho đủ liều lượng rồi mà!

Chỉ thấy có vô số cặp mắt đang gắt gao nhìn chằm chằm vào Vương Khả, còn hắn thì lại ăn uống hết sức thoải mái.

- Ặc!

Đột nhiên, một con Thỏ Yêu bất thình lình bóp lấy cổ họng của nó. Thỏ Vương giật mình la lên:

- Ngươi bị sao vậy? A! Bụng của ta... a...

- Ọc... ỌC... ỌC... Ẩm!

Toàn bộ đám Thỏ Yêu bất chợt ôm bụng, xụi lơ ngã trên mặt đất, miệng sùi bọt mép.

- Rượu, trong rượu có độc!

- Thịt! Trong thịt có độc!

- ÁI Có độc!

Đám Thỏ Yêu tuyệt vọng ngã trên mặt đấu, liên tục co giật.

Vương Khả ở bên cạnh nhíu mày:

- Thỏ Vương, các ngươi sao thế?

Thỏ Vương sùi bọt mép, vẻ mặt đây tuyệt vọng xen lẫn hối hận:

- Chủ nhân, tới rồi, kẻ thù của Hắc Liên Thánh Sứ tới rồi, trong Ngục Giam Phù Không này có kẻ thù của Hắc Liên Thánh Sứ. Bây giờ bọn họ đã bắt đầu báo thù, chúng ta... chúng ta... Phụt! Chủ nhân, ta bị ngươi chơi chết rồi!

- Có độc sao? Uống ngon lắm kia mà!

Vương Khả lại cầm ly rượu chưa uống bên cạnh lên, uống một ngụm cạn sạch.

Thỏ Vương giương mắt nhìn Vương khả uống hết ly rượu độc, vì sao hắn lại không có việc gì? Chẳng lẽ là hắn bỏ độc à? Vì sao?

Ổ nơi xa, từng cặp mắt lặng lẽ âm thầm gắt gao nhìn chằm chằm vào Vương Khả.

- Có phải độc của ngươi có vấn đề rồi không?

- Ta cũng không biết, rõ ràng đám Thỏ lão đại đã trúng độc rồi mài!

Bình Luận (0)
Comment