Vương Khả sửng sờ:
- Sao?
Quả nhiên, mây đen trên bầu trời lập tức xoay vần, tiếp theo một tiếng sấm nổ vang lên:
- Ẩm!
Một đạo lôi điện kích cõ lớn bằng thùng nước, hóa thành hình dáng một con mãng xà khổng lô, dữ tợn bay thẳng xuống chỗ tên tù nhân kia.
- AI Tù nhân kia hét lớn một tiếng, toàn lực đề phòng.
- Bùm!
Lôi điện hình mãng xà khổng lỗ ầm một tiếng quấn xung quanh người tên tù nhân, lông tóc trên người tù nhân bị nổ thẳng đứng, toàn thân bị lôi điện kích thích điên cuồng run rẩy.
- AI Tù nhân hét lên một tiếng thảm thiết, chỉ thấy lôi điện hình mãng xà khổng lỗ đang quấn quanh hắn đột nhiên rít lên một tiếng, ầm ầm bộc phát toàn bộ lực lượng.
- Bùm!
- AI Lôi điện mãng xà ầm một tiếng nổ tung, người đàn ông ở giữa vụ nổ lập tức hét thảm một tiếng.
Chỉ thấy quần áo trên người tên kia bị nổ cháy rụi, toàn thân đen thui, hộc ra một ngụm máu tươi rồi ngã nhào ra đất, trong miệng bốc lên từng đợt khói đen.
Mặt mày Vương Khả đen lại:
- Ủy lực mạnh như vậy sao?
Thỏ Vương nói:
- Người đàn ông kia có cảnh giới Nguyên Anh đỉnh phong, đây đã là cấp bậc uy lực thiên phạt nhỏ nhất, mặc dù không bằng Huyền Quan Chỉ Kiếp, nhưng cũng không thua kém gì mấy.
Vương Khả ngạc nhiên:
- ỒI Tủ nhân kia hưng phấn, chậm rãi bò dậy:
- Ta vượt qua rồi, ha ha, ta vượt qua rồi!
Nhưng trong nháy mắt khi hắn ta bò dậy, lập tức trượt chân một cái.
- Răng rắc!
Một cục đá nhỏ bị một cước này của hắn ta đạp gãy xuống.
Vương Khả nói:
- Đạp gãy à? Cục đá lần này đạp gãy cũng không lớn bằng cục vừa rồi đập xuống, không tới một cần, nhiều nhất là thêm một lần nữa!
Thỏ Vương nói:
- Xong rồi, trong vòng một ngày không được đục quá một cân Phù Không Thạch, cái này có thể tính gộp, lần này cộng lại, hắn...
hắn đã vượt qua một cân rồi, hắn... Vương Khả ngạc nhiên nói:
- Mỗi ngày đục Phù Không Thạch còn có thể tính gộp sao? Thiên đạo mà lại tính toán chỉ li vậy à?
- Ẩm! Tạch tạch tạch!
Chỉ thấy mây đen trên bầu trời lại một lần nữa quật khởi, tiếp theo, chín tia lôi điện hình mãng xà khổng lồ lập tức từ trên trời giáng xuống, tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã lao tới trước mặt tên tù nhân kia.
Tù nhân tuyệt vọng la lên:
- Không, không... không...
- ầm ầm!
Trùng kích mạnh gấp chín lần trước đó, bốn phía xung quanh nháy mắt bụi bặm bay đầy trời, khí lưu kinh khủng xông phá tứ phương, dọa một đám tù nhân liên tiếp lùi về phía sau, giống như sợ hãi bị lôi điện ảnh hưởng tới.
Lôi điện khổng lồ chớp giật, khiến cho trong lòng Vương Khả giật mình.
Chỉ đục liên tục hơn một cân đá, vậy mà ông trời lại giáng thiên kiếp lớn như vậy à?
Vụ nổ lớn qua đi, sương mù chậm rãi tiêu tán.
Cả người tên tù nhân cảnh giới Nguyên Anh kia cháy đen, tầng da bên ngoài giống như bị nướng chín, cả người xụi lơ té trên mặt đất, thỉnh thoảng lại run rẩy một hồi, còn có từng đợt mùi thịt nướng bay tới.
Toàn bộ tù nhân đều run rẩy.
Giờ phút này, một tên ngục tốt cũng đi tới, gỡ hai viên Phù Không Thạch từ trong tay tên tù nhân kia xuống, dùng cân đo đạc lại một lần.
- Có thể còn sống là tốt rồi, một cân sáu lượng, được rồi, ngươi còn thiếu bảy trăm sáu mươi lăm cân bốn lượng, cố gắng nỗ lực đi, đây là đồ ăn, nước uống và quần áo cấp cho ngươi lần này!
Tên ngục tốt kia vứt xuống một đống đồ vật, giậm chân rời đi.
Tù nhân nhìn đống đồ ăn nước uống và quần áo trên đất, lộ ra vẻ mặt tuyệt vọng đắng chát, vậy thì không biết tới khi nào hắn ta mới được thả ra đây?
Sắc mặt Vương Khả cứng đờ:
- Một cân sáu lượng thôi à?
Thỏ Vương giải thích:
- Đúng vậy, mỏ Phù Không Thạch này bị thiên đạo quản chế, từng cục đá đều được giám thị, chỉ cần thiên phạt qua đi, Phù Không Thạch sẽ mất đi quản chế. Đương nhiên, nếu như người đục đá bị chết dưới thiên phạt, vậy thì người khác cũng không thể đụng vào Phù Không Thạch mà hắn hái xuống, cũng đại biểu cho việc những Phù Không Thạch này vẫn còn bị thiên phạt quản chế! Cho nên, tuyệt đối không được chết, có muốn dùng tính mạng đi đổi Phù Không Thạch thì cũng không được!
Vương Khả nuốt một ngụm nước bọt:
- Một cân sáu lượng mà thôi, thiên phạt có cần lớn như vậy không?
Thỏ Vương tiếp tục giải thích:
- Đương nhiên rồi, chủ nhân, ngài không biết đó thôi, thiên đạo sẽ dựa theo số lượng Phù Không Thạch mà định xuống thiên phạt, cứ tăng thêm một cân, cấp bậc thiên phạt sẽ lập tức leo lên một bậc thang. Dưới một cân là thiên phạt cấp bậc nhỏ nhất, một cân đến hai cân là thiên phạt cấp bậc lớn hơn một chút, tầm hai cân đến ba cân lại càng khủng bố hơn, cứ thế suy ra...
Vương Khả trừng mắt nhìn về phía Thỏ Vương, mỗi lần tăng thêm một cân, thiên phạt sẽ cao thêm một bậc thật sao?
Vậy trước đó hắn vụng trộm giấu hơn một ngàn cân Phù Không Thạch, nếu như thiên phạt giáng xuống, vậy chẳng phải sẽ có uy lực diệt thế luôn à? Hắn...
Giờ phút này, Vương Khả bỗng nhiên rõ ràng, vì sao lúc trước đám tù nhân kia nhìn thấy hắn ở trên núi Phù Không lại lộ ra biểu tình giật mình như thế. Này... mẹ nó, không phải là bọn họ kinh sợ hắn, mà là hắn tự đi tìm đường chết!
Vương Khả đột nhiên nhíu mày:
- Không đúng!
Bản thân hắn có xảy ra chuyện gì đâu chứ? Hình như vừa rồi thiên phạt cũng không có đánh trúng hắn thì phải? Chẳng lẽ... là ông trời nể mặt hắn sao?
Vương Khả tò mò hỏi:
- Thỏ Vương, người đục Phù Không Thạch có thể nào không bị đánh không?
Thỏ Vương trả lời:
- Có chứ, sau khi Phù Không Thạch rời khỏi vị trí ban đầu, người nào tiếp xúc đầu tiên thì kẻ đó sẽ phải hứng chịu thiên phạt.
Người ta có thể dùng thuật dẫn khí dẫn dắt, chỉ cần không đụng tới Phù Không Thạch là được. Một khi có người tiếp xúc với Phù Không Thạch, người đó sẽ lập tức tiếp nhận thiên phạt, chỉ khi người tiếp nhận thiên phạt còn sống thì Phù Không Thạch kia mới có thể sử dụng.
Vương Khả hỏi:
- Vậy một đám người có thể chia sẻ thiên phạt với nhau được không?
Thỏ Vương giải thích:
- Không được, cùng một cấp bậc thiên phạt, có bao nhiêu người tham dự, thiên đạo đều sẽ giáng cho mỗi người một lần thiên phạt, muốn chia sẻ thiên phạt là chuyện không có khả năng!
Vương Khả lâm vào trầm tư.