Vẻ mặt Vương Khả cổ quái:
- Chẳng lẽ Ác Thần Đô lại để cho yêu thú các ngươi ở lại à?
Thỏ Vương nói:
- Ta có tiền, có tiền có thể mua nhà, lại có thể hóa thành hình người, Ác Thần Đô cũng muốn kiếm tiền, cho nên mới mở một mắt nhắm một mắt bỏ qua cho ta. Ỗ đây cũng có một số yêu thú yêu thích hòa nhập vào cuộc sống của con người.
Vương Khả tò mò:
- Vậy tình huống của Ngục Giam Phù Không này là sao? Ngươi chịu tội một ngàn cân Phù Không Thạch đúng không? Có phải chỉ cần từ trên ngọn núi Phù Không này đục xuống một ngàn cân Phù Không Thạch là có thể rời khỏi ngục giam?
Thỏ Vương ngạc nhiên nói:
- Chủ nhân, chẳng lẽ ngài không biết sao?
Vương Khả trợn mắt:
- Biết cái gì? Nói mau!
Thỏ Vương chỉ vào đám mây đen trên núi Phù Không:
- Đây là núi Phù Không, không phải là ngọn núi bình thường đâu, ngài có nhìn thấy đám mây đen ở trên bầu trời kia không?
- Mây đen à? Đó không phải là do pháp trận hình thành sao?
Vương Khả nghi ngờ nhìn đám mây đen dày đặc kia, bên trong sấm chớp vang dội, khiến cho người ta cảm nhận được một cỗ áp lực cực lớn.
Thỏ Vương đáp:
- Sao lại có thể như vậy được! Đây chính là thiên đạo giám thị.
Vương Khả ngạc nhiên hỏi:
- Thiên đạo giám thị là gì?
Thỏ Vương trả lời:
- Trên thế giới này, có một vài thứ chúng sinh không được phép đụng tới, những thứ này đều có thiên đạo giám thị, không cho phép bất kỳ sinh linh nào lấy đi sử dụng, nếu không sẽ có thiên phạt giáng lâm!
Vương Khả trợn mắt:
- Ặc, ngươi giỡn với ta đó à? Chẳng lẽ ông trời còn có thể đi giám thị một vài thứ, không cho bất kỳ ai lấy ra sử dụng?
Thỏ Vương nghiêm túc nói:
- Là thật đó, Phù Không Thạch này chính là một loại khoáng vật mà thiên đạo cai quản, tất cả Phù Không Thạch trên thế giới này đều có thiên đạo giám thị! Mỗi một khu mỏ Phù Không Thạch đều bị thiên đạo để mắt tới, không cho bất kỳ kẻ nào đụng vào!
Vẻ mặt Vương Khả quái gỡ:
- Ngươi đùa cái gì vậy? Chẳng lẽ ông trời còn quản cả mấy chuyện này nữa sao?
Thỏ Vương giải thích:
- Thật mà, ta nghe nói trước kia có một cái truyền thuyết, loại đồ vật do thiên đạo giám thị này hình như có thể rèn đúc ra một chút tiên khí, những tiên khí này có thể thoát ra khỏi thiên đạo giám thị, xông ra khỏi phạm vi thiên đạo, tiến sâu vào tỉnh không. Thiên đạo vì không cho phép loại tiên khí này sinh ra cho nên mới giám thị những vật liệu có thể dùng để chế tạo ra tiên khí, không cho sinh linh dây vào!
Vương Khả đen mặt nhìn về phía Thỏ Vương:
- Ngươi kể chuyện xưa cho ta nghe làm gì? Chẳng lẽ cái đồ chơi này lại có thể rèn đúc ra tiên khí à?
Thỏ Vương nói:
- Ta cũng chỉ là nghe nói mà thôi, cụ thể ta cũng không được rõ cho lắm, những vật liệu do thiên đạo cai quản này đều rất kỳ lại, chẳng lẽ ngài không thấy như vậy hay sao? Phù Không Thạch này, chỉ cần luyện một chút xíu vào trong kiếm, kiếm lập tức có thể trở thành phi kiếm! Tương tự, nhiều Phù Không Thạch còn có thể luyện chế ra Phi Chu, nhưng mà Phi Chu cũng có hạn chế của nó, khi đạt đến độ cao nhất định sẽ không bay cao hơn được. Ta nghe nói những vật liệu mà thiên đạo cai quản này có thể dùng để chế tạo ra tiên khí, bay ra khỏi giới hạn độ cao của thiên đạo, vượt ra ngoài thiên đạo. Ta còn nghe nói, thế giới này của chúng ta chẳng qua chỉ là một tỉnh cầu, thiên đạo không cho phép sinh linh rời khỏi cái tinh cầu này, nhưng tiên nhân, tiên khí lại có thể dẫn người ra khỏi tinh cầu. Đây là điều mà thiên đạo không cho phép, cho nên thiên đạo mới muốn tiến hành quản chế.
Vương Khả ngạc nhiên nhìn về phía Thỏ Vương, theo ý của nó, chẳng lẽ Phù Không Thạch này còn có khả năng rèn đúc ra phi thuyền vũ trụ à?
Vương Khả nhìn về phía Phù Không Thạch cách đó không xa:
- Thiên đạo giám thị, không cho người ta chạm vào những vật liệu được quản chế, nhưng mà chỗ này...
Thỏ Vương giải thích:
- Người vì tiền mà chết, chim vì ăn mà toi mạng, Phù Không Thạch này quá quý báu, cho dù là có thiên đạo giám thị, mọi người vẫn cứ chạy theo như vịt. Có thiên phạt thì đã sao? Vẫn không có cách nào ngăn được lòng tham tài của con người! Đại Ác Hoàng Triều nắm giữ mỏ quặng này, không muốn để cho thần tử, tướng sĩ mạo hiểm, cho nên bọn họ mới để cho tù nhân tới đây đục quặng mỏ, lúc mà tù nhân đục Phù Không Thạch sẽ phải hứng chịu trừng phạt của thiên đạo. Như thế, Đại Ác hoàng triều sẽ chiếm được quặng mỏ, tù nhân tiếp nhận trừng phạt xong có thể được tha tội, một công nhiều việc...
Vương Khả nhíu mày nói:
- Đục Phù Không Thạch thì sẽ bị thiên phạt sao? Ngươi không kể chuyện cười cho ta nghe đấy chứ?
Vừa rồi bản thân hắn lấy hết một ngàn cân Phù Không Thạch cũng không có xuất hiện động tĩnh gì, làm gì có thiên phạt đâu?
Vương Khả nhíu mày nói:
- Chẳng lẽ khi đục loại Phù Không Thạch này thì sẽ có thiên phạt giáng xuống à?
Vừa rồi bản thân hắn đào lấy một ngàn cân Phù Không Thạch, cũng không có động tĩnh gì, làm gì có thiên phạt đâu?
Thỏ Vương chỉ về một hướng cách đó không xa:
- Chủ nhân, ngài không tin sao? À, bên kia có người đang đục, chủ nhân nhìn xem!
Quả nhiên, có một tù nhân thân hình vạm võ đang hít thở sâu, cả người uốn éo, đi tới núi Phù Không cách đó không xa.
Tù nhân kia vừa đi tới, những tù nhân ở khu vực xung quanh lập tức yên tĩnh trở lại, đồng thời nhìn sang, trong mắt lóe lên vẻ khẩn trương.
Lại nhìn tiếp, chỉ thấy tên tù nhân kia đi tới bên cạnh núi Phù Không, nghiêm túc tính toán một hồi lâu, vẻ mặt nghiêm túc giơ đao, trong mắt ngưng tụ sát khí, một đao chém xuống.
- Bùm!
Thanh đao kia chém quá nhanh, trong nháy mắt, khối Phù Không Thạch nọ lập tức rơi xuống.
Vương Khả ngạc nhiên nói:
- Chỉ một cục nhỏ như vậy à? Hắn ta đang làm cái gì thế? Lại còn dùng khí thế lớn như vậy, ta còn tưởng đâu hắn muốn đục một khối lớn, cục đá kia lớn nhỏ còn chưa tới hai đầu ngón tay thì phải?
Thỏ Vương nói:
- Cái khối kia hẳn là vẫn còn nằm trong phạm vi một cân, một cân chính là giới hạn, thiên phạt sẽ căn cứ vào độ lớn của Phù Không Thạch mà giáng xuống thiên phạt khác nhau, một cân trở xuống chính là cấp bậc thiên phạt nhỏ nhất!