- Thỏ Vương, vẻ mặt này của ngươi là sao? Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy vinh hạnh khi đi theo ta à? Mẹ nó! Ngươi nhìn lại một chút, sinh hoạt trước kia của ngươi ra sao? Mũi đao liếm máu, hơi không cẩn thận một tí lập tức bỏ mạng! Ngươi đi theo ta ít nhất còn được bảo vệ an toàn, vậy mà ngươi còn trưng ra vẻ mặt ghét bỏ đó à?
Thỏ Vương lộ ra biểu cảm bi tráng:
- Chủ nhân, ngài không biết đâu, Hắc Liên Thánh Sứ...
Vương Khả trợn mắt:
- Chẳng lẽ ngươi là vì e ngại thân phận của Hắc Liên Thánh Sứ cho nên mới đi theo ta sao? Hắc Liên Thánh Sứ thì sao hả?
Chẳng lẽ Hắc Liên Thánh Sứ không thể che chở cho ngươi được sao?
Thỏ Vương khổ sở nói:
- Không, là vì Hắc Liên Thánh Sứ quá mức hung mãnh... hung mãnh tới mức người người oán trách...
Vương Khả hiếu kỳ:
- Sao?
Thỏ Vương:
- Những nơi mà Hắc Liên Thánh Sứ tới, thuận ta thì sống nghịch ta thì chết! Lúc trước khi Hắc Liên Thánh Sứ vừa mới kế vị, thủ lĩnh ở khắp nơi, cũng chính là các đại thế gia bên dưới muốn tranh đoạt quyền lực với Hắc Liên Thánh Sứ, bị Hắc Liên Thánh Sứ giết sạch sành sanh, từ trên xuống dưới, không thèm gỡ rối mà giết hết toàn bộ! Lúc trước, ngay cả khi Hắc Liên Nhân Hoàng ra cửa khuyên bảo, Hắc Liên Thánh Sứ cũng mặc kệ, dù sao giết một cũng là giết! Hắc Liên Thánh Sứ trên bất kính với Hắc Liên Nhân Hoàng, dưới coi thường thủ hạ thế gia, chính là một tuyệt thế ma đầu ở Hắc Liên Hoàng Triều!
Vương Khả trợn mắt lên nói:
- Vậy thì sao? Đám thuộc hạ kia muốn đoạt quyền lực của Hắc Liên Thánh Sứ, Hắc Liên Thánh Sứ trừ khử thuộc hạ không nghe lời có gì sai sao?
Thỏ Vương cười khổ nói:
- Ngài có khả năng không biết, các đại thế gia của Tứ Liên Hoàng Triều hết sức rối rắm, những thế gia kia đã làm thông gia nhiều năm, thật ra đã sớm trãi rộng khắp Ngũ Đại Hoàng Triều.
Hắc Liên Thánh Sứ có thể mặc kệ đệ tử của gia tộc bọn họ, từ Hắc Liên Hoàng Triều giết tới Hồng Liên Hoàng Triều, từ Hồng Liên Hoàng Triều giết tới Bạch Liên Hoàng Triều, Từ Bạch Liên Hoàng Triều giết tới Tử Liên Hoàng Triều, thậm chí đến cả Đại Ác Hoàng Triều, chỗ mà Hắc Liên Thánh Sứ đi tới, thi thể nằm ngang khắp đồng, chỗ mà hắn đến, máu chảy thành sông. Ai có liên quan tới những gia tộc này hoặc muốn ngăn cản đều bị giết chết. Cho dù là đệ tử gia tộc làm gián điệp bên chính đạo, muốn tìm kiếm sự bảo hộ từ Hoàng Triều chính đạo cũng vô dụng.
Thậm chí Hắc Liên Thánh Sứ còn trực tiếp giết vào mấy đại hoàng triều của chính đạo, chém tận giết tuyệt toàn bộ đám đệ tử thế gia này!
Vương Khả ngạc nhiên nói:
- Ma Tôn mạnh như vậy sao?
Thỏ Vương khổ số nói:
- Ngài có biết không? Mặc dù Hắc Liên Thánh Sứ hung hăng ngang ngược, mọi người đều biết, nhưng cũng tương tự, bởi vì lần thanh lý môn hộ này mà bị ảnh hưởng, trở thành kẻ thù của khắp thiên hạt! Bây giờ các đại hoàng triều đều không chào đón hắn, mặc dù có rất nhiều gia tộc sợ hắn, đồng thời cũng hận hắn, hận không thể khiến cho hắn chết không có chỗ chôn!
Mí mắt Vương Khả giật giật:
- Hả?
Thỏ Vương tiếp tục nói:
- Nếu như những gia tộc kia không thể giết chết được Hắc Liên Thánh Sứ, vậy thì bọn họ sẽ tìm giết bạn bè người thân của hắn, thí dụ như ngài!
Sắc mặt Vương Khả cứng đờ.
Thỏ Vương:
~ Trong ngục giam này không có thuộc hạ của Hắc Liên Thánh Sứ, bởi vì nếu như bọn họ có vào đây thì chắc chắn sẽ không thể sống lâu. Mà những tù nhân ở xung quanh đây, ngài xem, bọn họ sợ hãi ngài như vậy, nhưng mà trong đám con em gia tộc này, cũng khó tránh khỏi có người muốn mạng của ngài!
Vương Khả:
—ua! Vẻ mặt Thỏ Vương đầy tuyệt vọng:
~ Ta đi theo chủ nhân rồi, vậy thì ta cũng sẽ bị gắn mác là người của Hắc Liên Thánh Sứ, chỉ sợ cũng sẽ bị vô số gia tộc nhớ thương, ta, ta...
Nó chỉ là muốn báo thù mà thôi, sao tên này lại cuốn theo nó vào chứ. Thỏ Vương nói tơi đây, nước mắt rơi lã chã.
Đám Thỏ Yêu lập tức an ủi Thỏ Vương đang khóc sướt mướt:
- Đại Vương, Đại Vương...
Sắc mặt Vương khả cứng đờ, chẳng lẽ là do hắn sơ suất sao?
Không lẽ cái lệnh bài của Hắc Liên Thánh Sứ này không được phép để lộ ra ngoài ánh sáng à?
Vương Khả lườm Thỏ Vương:
- Được rồi, khóc cái rắm! Ta còn không sợ, ngươi sợ cái cọng lông, đợi tới lúc quay về, ta dẫn ngươi tới chỗ của Hắc Liên Thánh Sứ bái kiến, để cho người khác biết rõ, bọn họ muốn đối phó với ngươi thì phải cân nhắc thái độ của Hắc Liên Thánh Sứ trước một chút!
Thỏ Vương sững sờ:
- Ách!
Vương Khả trừng mắt:
- Lại nói, nếu như ngươi không thể lăn lộn ở bên ngoài Đại Ác Hoàng Triều, vậy thì đi tới Đại Thiện Hoàng Triều không phải là được rồi sao?
Thỏ Vương nhíu mày:
- Nhưng mà ta mới vừa trốn từ thiên lao ra ngoài, bây giờ mà trở về không phải là sẽ...
Vương Khả lườm nó:
- Chẳng lẽ ngươi đã quên thân phận của ta là gì à? Chỉ cần ta đi Đại Thiện Hoàng Triều hỏi thăm cho ngươi, vậy thì sẽ không có chuyện gì nữa!
Thỏ Vương rất muốn nói hắn đánh rắm! Đây chính là thiên lao của Đại Thiện Hoàng Triều, nó đã vượt ngục từ thiên lao ra ngoài, làm sao có thể rửa sạch tôi danh được đây? Có điều Thỏ Vương lại nhìn về phía Vương Khả một chút, hình như... này cũng không phải là hoàn toàn không có khả năng.
Thỏ Vương thở dài một hơi:
- Được rồi, được rồi, nếu như chủ nhân đã nói như vậy, ta cũng yên tâm hơn không ít! Nếu như thực sự không được, ta sẽ đi tới Đại Thiện Hoàng Triều.
Vương Khả hiếu kỳ:
- Ta vẫn còn chưa kịp hỏi ngươi, sao ngươi lại ở trong Ngục Giam Phù Không này?
Thỏ Vương giải thích:
- Ặc, đoạn thời gian trước, lúc Giải Binh Giáp chạy ra khỏi thiên lao, ta cũng đi theo hắn rời khỏi Thiên Thần Đô. Sau đó chúng ta lập tức chia quân ra hai đường, ta chạy thẳng tới Ác Thần Đô này, bởi vì vợ và con của ta đều ở Ác Thần Đô, cho nên... nhưng mà chuyện ám sát Vương Hữu Lễ lại bị truyền ra ngoài, ta cũng bị định tội, sau lại bị giam ở chỗ này!
Vương Khả nhíu mày:
- Tội danh ám sát Vương Hữu Lễ sao?
Thỏ Vương tiếp tục giải thích:
- Đúng vậy, là ám sát Vương Hữu Lễ, làm dấy lên mâu thuẫn chiến tranh giữa hai nước, đây vốn là tội lớn! Đương nhiên bởi vì ta chưa hoàn toàn ám sát được Vương Hữu Lễ, cho nên mới chịu tội nhẹ hơn một chút, cộng thêm việc ta là kẻ nằm vùng được Giải Binh Giáp bố trí, tội trạng được giảm bớt, bị giam giữ ở đây cùng với đám thuộc hạ này! Mỗi người chịu tội một ngàn cân Phù Không Thạch!