Thỏ Vương tuyệt vọng nói:
- Không, sao ngươi lại có lệnh bài của Hắc Liên Thánh Sứ được?
Sao ngươi lại có được...
Mẹ nó! Nếu như ngươi lấy cái lệnh bài của tên sát tinh kia ra sớm một chút thì ta cần gì phải đi trêu chọc ngươi chứ?
Đám tù nhân lập tức nói:
- Đúng rồi, ra nghe nói bây giờ Hắc Liên Thánh Sứ cũng đã tới Ác Thần Đô!
Đám tù nhân lập tức biến sắc:
- Cái gì?
Tên tuổi của Hắc Liên Thánh Sứ giống như tử thần, vốn tên của hắn ta đã rất dọa người rồi, bây giờ lại nghe nói tên sát thần này ở ngay bên cạnh. Mẹ nó! Đây chẳng phải là chọc tới chân mày của Hắc Liên Thánh Sứ rồi sao?
- Tiền bối, chuyện này không có liên quan gì tới chúng ta, là tên Thỏ Vương này liên tục gạt gẫm chúng ta. Chúng ta vô cùng tôn kính Hắc Liên Thánh Sứ, cũng vô cùng kính trọng ngài!
- Tiền bối, hay là để ta lột da tên Thỏ Vương này xuống làm áo lông thú cho ngài được không?
- Tiền bối, ngài có muốn ăn thịt thỏ không? Tay nghề của ta rất tốt!
Đám tù nhân lập tức lấy lòng Vương Khả, mà những lời của đám người kia lọt vào trong tay đám Thỏ Vương lại giống như hồi chuông báo tử.
Thỏ Vương lập tức hoảng sợ hét lên:
- Trong Ngục Giam Phù Không không thể giết người, các người không thể giết ta, không thể giết ta!
Thế nhưng, đám tù nhân ở xung quanh cơ bản không hề quan tâm tới nó. Mặc dù trong Ngục Giam Phù Không có quy tắc này, nhưng mà người muốn giết nó lại là Vương Khả, có liên quan gì tới bọn họ, bọn họ chỉ là trợ thủ mà thôi. Lại nói, dựa vào quan hệ xã giao của Vương Khả, chẳng lẽ Ngục Giam Phù Không này dám đụng vào hắn sao?
Thỏ Vương lập tức hoảng sợ nhìn về phía Vương Khả:
- Vương Khả, trong nhà của ta còn có mấy đứa nhỏ mới sinh, nếu như ta chết, bọn chúng đều phải xong đời, Vương Khả, ta không nên dụ dỗ bọn họ đi đối phó ngươi! Ngươi tha cho ta đi mà!
Vương Khả nhấp một ngụm nước trái cây, nhìn về phía Thỏ Vương, tròng mắt biến hóa một hồi. Hắn bình tĩnh nói:
- Thỏ Vương, chúng ta quen biết nhau đã lâu, bổn giáo chủ cho ngươi một cơ hội đi theo ta, ngươi có bằng lòng hay không?
Sắc mặt Thỏ Vương cứng đờ:
- Đi theo ngươi à?
Lão đại tù nhân ngạc nhiên hồi:
- Tiền bối, vừa rồi tên Thỏ Vương này còn hãm hại ngài, sao ngài còn cho hắn cơ hội làm gì?
Tròng mắt Thỏ Vương xoay chuyển, âm tình bất định, nó nuốt một ngụm nước bọt, vẻ mặt khó xử. Vương Khả lại nói:
- Không sao, ngươi cứ từ từ suy nghĩ đi, ta cũng không lo lắng!
Hắn là mới đến, vũng nước Ác Thần Đô này chắc chắn rất sâu, cho nên hắn phải tìm người dẫn đường mới được. Mặc dù bản thân hắn có thể dùng tên tuổi của Ma Tôn trấn áp đám tù nhân nơi này, nhưng cũng không thể kéo thêm thù hận cho Ma Tôn được đúng không? Mặc dù đám tù nhân này nhìn thì có vẻ khôn khéo, nhưng Vương Khả có thể nhìn ra, ngoài vẻ nịnh nọt trên mặt bọn họ, nhiều hơn chính là e ngại bị ẩn giấu nơi đáy mắt, là sự e ngại đối với Ma Tôn.
Xem ra hiện tại, khắp nơi trong thiên hạ này đều có thù với Ma Tôn, trong đám tù nhân này không biết chừng còn có kẻ có quan hệ đối đầu với Ma Tôn, nếu như tùy tiện thu nhận bọn họ, quay đầu lại bọn họ có thể lợi dụng bản thân hắn đi hại Ma Tôn thì sao? Nếu vậy còn không phải là mất nhiều hơn được à?
Mặc dù Thỏ Vương có ân oán với hắn, nhưng bối cảnh lại rõ ràng hơn nhiều! Hơn nữa, trước kia hắn lấy tiền tài của người ta, bây giờ cũng nên giúp người ta tiêu tai, xem như hắn nói lời giữ lời.
Đương nhiên, hắn cũng không trông cậy gì nhiều vào lòng trung thành của Thỏ Vương, chỉ cần dùng tốt, yên tâm là được rồi!
Vương Khả lại nhấp một ngụm nước trái cây:
- Cho ngươi thời gian một nén nhang!
Vẻ mặt Thỏ Vương cực kỷ không tình nguyện, sợ hãi la lên:
- Không phải ngươi nói không gấp sao?
Vương Khả lờ đi vẻ mặt sốt ruột của Thỏ Vương, rất rõ ràng, mặc dù tên tuổi của Hắc Liên Thánh Sứ khủng bố, nhưng lại cực kỳ nguy hiểm. Nếu như nó lựa chọn đứng về phía Hắc Liên Thánh Sứ, vậy sau này kẻ thù sẽ nhiều tới mức khiến cho nó hoàn toàn tuyệt vọng...
Thỏ Vương sốt ruột, mắt thấy thời gian một nén nhang đã sắp sửa trôi qua.
Nó sẽ chọn bị làm thịt thỏ ngay bây giờ, hay là chuyện này để về sau hẳn nói?
- Đến giờ rồi!
Vương Khả đặt ly nước trái cây xuống, về mặt Thỏ Vương bi phẫn kêu lên:
- Vương lão đại, ta nghe lời ngươi!
Vương Khả hài lòng nói:
- Gọi chủ nhân là được rồi, ta không làm xã đoàn!
Thỏ Vương tuyệt vọng gọi:
- Chủ... chủ nhân!
Một tiếng chủ nhân này vừa ra, chỉ sợ tiếp đó bản thân nó sẽ phải đối mặt với kẻ thù của Hắc Liên Thánh Sứ truy sát, mẹ nó, sao nó lại xui xẻo như vậy chứ?
Thỏ Vương nhận Vương Khả làm chủ nhân, sau này sẽ đi theo sau lưng hắn, giờ phút này, vẻ mặt Thỏ Vương hoàn toàn tuyệt vọng.
Vương Khả nhìn tên lão đại tù nhân trước đó:
- Cởi trói!
Lão đại tù nhân ngạc nhiên nói:
- Tiền... tiền bối, nhưng mà hắn đã lừa gạt ngài, chẳng lẽ ngài lại tùy ý thả hắn ra như vậy sao?
Vương Khả trừng mắt:
- Hửm?
Lão đại tù nhân ấp úng nói:
- Ách, là ta lắm mồm!
Ngay lập tức, đám Thỏ Yêu được cởi trói.
Giờ phút này, Thỏ Vương đã được cởi trói, nhưng nó không những không vui mà còn tuyệt vọng nhiều hơn, lại nhìn tới đám lão đại tù nhân kia, đám lão đại tù nhân cũng không bởi vì Thỏ Vương tự do mà mặt mày tươi cười. Cả đám theo bản năng giống như đều đang né tránh Thỏ Vương.
Vương Khả mở miệng nói:
- Được rồi, các người ai cũng bận rộn thì phải? Chỉ cần đám Thỏ Vương lưu lại được rồi!
- Hà? À được được!
Đám tù nhân gật đầu, trong mắt đầy vẻ nghi ngờ, chậm rãi tán đi.
Giờ phút này, Thỏ Vương nhìn sang Vương Khả, ánh mắt mãnh liệt biến hóa, nó rất muốn ra tay ngay bây giờ, thế nhưng khi nó nhìn tới lệnh bài Hắc Liên Thánh Sử ở trong tay Vương Khả, lập tức lộ ra biểu cảm tuyệt vọng.
Ra tay gì chứ? Đây chẳng phải là đang tự tìm đường chết hay sao?
Nếu như tin tức truyền tới trong tai của Hắc Liên Thánh Sứ, cho dù nó có chạy trốn tới chân trời góc biển cũng đã định sẵn phải chết.
Vương Khả trừng mắt khiển trách Thỏ Vương: