- Vương Khả đang gạt ngươi đó, có lẽ chỉ là trùng hợp mà thôi, Hoàng Thiên Phong và Hồng Liên Thánh Sứ gặp Vương Khả đều là trùng hợp. Ta có thể lấy tính mạng ra cam đoan, chắc chắn bọn họ không có quan hệ gì với Vương Khả, hắn đây là đang cáo mượn oai hùm. Hắn lừa các ngươi đấy, các ngươi cũng là lão đại một phương, không lẽ lại để cho hắn lừa gạt xoay vòng vòng hay sao? Hắn có tiền, hắn có rất nhiều tiền đó, hắn cũng chỉ có cảnh giới Nguyên Anh mà thôi. Hắn ở Đại Ác Hoàng Triều này cơ bản không có bất kỳ thân phận hay bối cảnh gì cả, hắn chỉ có thể khoác lác để lừa gạt các ngươi mà thôi. Các ngươi không nên bị hắn gạt, hắn vốn không có bối cảnh gì cả!
Đám tù nhân nhíu mày, nhìn về phía Vương Khả.
Dù sao bọn họ cũng không thật sự ngu ngốc, vừa rồi xúc động qua đi, giờ phút này cảm đám đều đã bình tĩnh trở lại. Trước mắt, Vương Khả này chỉ mới chặn được một quyền của bọn họ mà thôi, những thứ khác toàn bộ đều là lời hắn nói, ai có thể chứng minh được đây? Lại nói, những lời của Thỏ Vương cũng rất có đạo lý, nếu như hắn và Hoàng Thiên Phong, Hồng Liên Thánh Sứ thật sự kết giao, sao lại để cho giám ngục dẫn hắn vào ngục giam được? Lẽ ra phải là hắn tự mình tiến vào ngục giam mới đúng!
Cái này có chút không hợp lẽ thường thì phải?
Đám tù nhân cau mày nhìn về phía Vương Khả, cả đám đều lộ ra ánh mắt nghi ngờ.
Loại trường hợp này cũng không phải lần đầu tiên Vương Khả gặp được, bản thân hắn có gì phải sợ đây?
Vương Khả nhấp một ngụm nước trái cây, cười khẽ:
- Đúng rồi, ta có một người bạn, vài ngày trước người bạn kia có đưa cho ta một cái lệnh bài, nói chỉ cần là thuộc hạ của hắn đều sẽ nghe theo hiệu lệnh của ta! Lệnh bài kia ta cũng mang đến, các ngươi giúp ta nhìn xem, lệnh bài này có phải là thật hay không?
Vương Khả hết sức thư thả ngồi trên ghế, tiện tay ném ra một cái lệnh bài. Lão đại tù nhân kia nhận lấy:
- Lệnh bài à?
Thỏ Vương dữ tợn nói:
- Ha ha ha, Vương Khả, ngươi tưởng chỉ cần tiện tay cầm một cái lệnh bài chưa ai thấy ra là có thể gạt được người khác hay sao?
Ngươi nằm mơ!
Giờ phút này, tất cả mọi người đều nghi ngờ nhìn Vương Khả, một cái lệnh bài thì có thể giải quyết được gì chứ?
Ngay lúc Thỏ Vương còn đang đắc ý, lão đại tù nhân kia đột nhiên biến sắc, lệnh bài trong tay suýt chút nữa đã cầm không vững.
Giọng điệu lão đại tù nhân kia run rẩy nói:
- Trần lão đại, Mã lão đại, các ngươi tới đây nhìn xem, nhìn xem một chút!
Đám lão đại lập tức xông tới, cả đám cẩn thận chu đáo đi qua, đột nhiên, sắc mặt cả đám cắt không còn một giọt máu liếc mắt nhìn về phía đối phương. Lão đại phía trước hỏi:
- Là của hắn sao?
Đám lão đại lập tức gật đầu.
- Lạch cạch!
Tay bọn họ run rẩy, suýt chút nữa đã cầm không vững lệnh bài.
Cả đám nuốt một ngụm nước bọt, lão đại trước đó lập tức cẩn thận tiến lên. Lão đại tù nhân kia mở miệng nói:
~ Tiền... tiền bối, lệnh bài này của ngài, trong ngục giam này hẳn là không có thuộc hạ của vị kia đâu!
Vương Khả thở dài nói:
- Sao? Vậy thì thật là đáng tiếc!
Thỏ Vương lo lắng hỏi dồn:
- Bùi lão đại, biểu cảm này của các ngươi là sao? Lệnh bài này thế nào? Vương Khả chỉ tùy tiện cầm một cái lệnh bài ra, sao các ngươi có thể tin là thật được chứ? Lệnh bài này là của ai, vì sao các ngươi lại sợ như vậy?
Bùi lão đại nói:
- Là lệnh bài của Hắc Liên Thánh Sứ, gặp lệnh bài như gặp Hắc Liên Thánh Sứ, nếu như có người dám mạo phạm, xem như là mạo phạm Hắc Liên Thánh Sứt Thỏ Vương giật mình:
- Là của Hắc Liên Thánh Sứ sao?
Đám tù nhân xung quanh đột nhiên run rẩy, giật mình thốt lên:
- Là của Hắc Liên Thánh Sứ ư?
Trong lòng Vương Khả cũng sững sờ, tình huống này là sao? Cái lệnh bài này của hắn lại có lực sát thương lớn như vậy cơ à? Từ lúc Ma Tôn đưa cái lệnh bài này cho hắn, tới nay hắn đều chưa từng sử dụng lần nào. Hôm nay chỉ lấy ra để xác nhận thân phận cho bọn họ một chút, sớm biết lấy ra có thể thoải mái xoay chuyển như vậy, hắn đã sớm lấy ra lượn lờ rồi, sao hắn lại không để ý tới nó kia chứ?
Vương Khả hiếu kỳ nói:
- Lúc bạn của ta đưa cho ta cái lệnh bài này có nói nếu như ta để cho người khác nhìn thấy lệnh bài này, chắc chắn sẽ không tới mức hiểu lầm ta! Chẳng lẽ các ngươi biết người bạn này của ta là ai sao? Thanh danh của hắn rất lớn à?
Vẻ mặt đám tù phạm mờ mịt. Bùi lão đại tò mò hồi:
- Chẳng lẽ ngài không biết Hắc Liên Thánh Sứ sao?
Vương Khả trầm giọng nói:
- Ta muốn nghe các ngươi nói!
- Đúng vậy, là lệnh bài của Hắc Liên Thánh Sứ, một trong Tứ Liên Thánh Sứ, là vị duy nhất có cảnh giới Nguyên Thần kia. Nhìn thì có về ngài ấy là người yếu nhất trong Tứ Liên Thánh Sứ, nhưng cảnh giới Nguyên Thần của vị này rất tà môn, mấy năm gần đây trãi qua vô số lần chiến đấu, đều không có ai địch lại! Cường giả cảnh giới Nguyên Thần từ trước tới nay đều bị ngài ấy dùng một chiêu giết chết!
- Không sai, Hắc Liên Thánh Sứ giết người như ngóe, chỗ mà ngài ấy đi qua, thi thể chồng chất như núi!
- Hắc Liên Thánh Sứ thích nhất chính là diệt cỏ tận gốc, đuổi tận giết tuyệt!
- Lần trước có một cường giả ở sau lưng nói xấu Hắc Liên Thánh Sứ, kết quả Hắc Liên Thánh Sứ hay tin, lập tức chém tận giết tuyệt! Nghe nói gia tộc người kia còn có mấy người là quan viên của Đại Ác, toàn bộ đều chạy không thoát, bị ngài ấy giết chết!
Đám tù nhân trong lòng tự trách, đồng thời ánh mắt bọn họ nhìn về phía Vương Khả đã không còn giống như lúc trước.
Vương Khả quen biết Hoàng Thiên Phong và Hồng Liên Thánh Sứ cũng không tính là gì, dù sao hai cường giả này xưa nay cao cao tại thượng, rất ít khi xử lý ân oán cường giả sơ giai, nhưng Hắc Liên Thánh Sứ lại không giống vậy, người kia vui buồn thất thường, lại còn giết người như ngóe, ai đám ở sau lưng hắn ta trách móc chính là muốn chết.
Bây giờ, Hắc Liên Thánh Sứ vừa ra...
Vương Khả ngạc nhiên nói:
- Bây giờ Ma Tôn bá đạo như vậy sao?
Hắn cũng không ngờ, danh tiếng của Ma Tôn hiện tại còn đáng sợ hơn cả Hoàng Thiên Phong và Hồng Liên Nhân Hoàng, sớm biết như vậy, ngay từ đầu hắn cứ lấy cái lệnh bài này ra không phải là tốt hơn sao?