- Ực!
- AI - Bùm!
Từng tiếng hét thảm truyền đến, mắt thấy cách đó không xa, đại chiến bắt đầu kết thúc. Lão đại tù nhân lúc trước vung tay lên, một cơn gió xoáy khổng lồ xuất hiện, cuốn toàn bộ bụi mù bốn phía bay lên trời.
Ngay lập tức, bụi mù tan hết, Vương Khả lộ ra ngoài, sắc mặt cứng đờ, chẳng lẽ không còn cách nào tiếp tục hay sao?
Lão đại tù nhân kia giật mình nói:
- Tiền bối, phía trước, phía trước... tiền bối, sao ngài lại đứng trên núi Phù Không vậy? Này...
Vẻ mặt Vương Khả vô cùng nghi ngờ:
- Chẳng lẽ ta không thể đứng trên núi Phù Không được sao?
Không được à?
Đám tù nhân trợn to mắt nhìn xuống dưới chân Vương Khả, cả đám kinh hãi liên tục lùi về phía sau.
Vương Khả trừng mắt:
- Các ngươi bị bệnh thần kinh à, biểu cảm vậy là sao?
Mặc dù nét mặt đám tù nhân này làm cho hắn nghi ngờ, nhưng hắn theo bản năng vẫn cảm thấy có gì đó không ổn, chậm rãi từ trên núi Phù Không bước xuống.
Đám tù nhân nhìn thấy Vương Khả rời khỏi phạm vi núi Phù Không, âm thầm thở phào một hơi. Lão đại tù nhân kia nói:
- Tiền bối, ngài có cảnh giới Võ Thần, không sợ cái núi Phù Không này cũng đúng, là chúng ta lo lắng thái quá. Thực lực của ngài mạnh mẽ như vậy, chúng ta làm sao có thể so sánh với ngài được chứ?
Vương Khả sững sờ, vẻ mặt này của các ngươi là thế nào? Ngọn núi Phù Không này không phải cũng giống như núi đá bình thường hay sao, nào có dọa người như vậy chứ?
Ngục Giam Phù Không, dưới một cây cổ thụ.
Vương Khả ngồi trên một cái ghế uống nước trái cây, nhìn đám Thỏ Vương bị đánh tới toàn thân sưng vù, trói lại đưa tới trước mặt của hắn. Xung quanh có hơn một trăm tên tù nhân đều đang nhìn về phía Vương Khả, trong mắt đây vẻ hiếu kỳ.
Thỏ Vương buồn bực kêu lên:
- Các ngươi đừng nghe hắn nói bậy bạ, Vương Khả chỉ có cảnh giới Nguyên Anh mà thôi, hắn chỉ có cảnh giới Nguyên Anh, là hắn đang lừa các ngươi!
- Bốp!
Lão đại tù nhân vỗ một bạt tai vào ót Thỏ Vương.
- AI Lực lượng khổng lồ lập tức đánh đầu Thỏ Vương đâm vào đất, nên ra một cái hố to.
Lão đại tù nhân kia trừng mắt, tức giận nói:
- Ý của ngươi là quả đấm của ta không có sức à?
Mẹ nó, một quyền của hắn ta chỉ có thể đánh ngang một ngón út của vị tiền bối này, Thỏ Vương lại nói cho hắn ta biết vị tiền bối kia chỉ có cảnh giới Nguyên Anh, muốn lừa ai đây?
Thỏ Vương phun phun ra một ngụm máu, buồn bực la lên:
- Là thật mà, các ngươi có thể đi hỏi thăm hắn một chút, hắn tên là Vương Khả, là Lễ Bộ Thị Lang của Đại Thiện Hoàng Triều! Hắn chỉ biết gạt người mà thôi, lời nào hắn nói cũng là giả!
Đám tù nhân nhíu mày:
- Vương Khả ư?
Rất rõ ràng, chuyện trong Thập Vạn Đại Sơn, các thế lực đỉnh cấp của các đại Hoàng Triều đều có con đường đưa tin riêng của họ, trong đó có thể có những tin mà người bình thường chưa nghe nói qua.
Lão đại tù nhân ngạc nhiên hỏi:
- Tiền bối, không phải ngài là giáo chủ gì đó hay sao? Sao hắn ta lại nói ngài là Lễ Bộ Thị Lang của Đại Thiện Hoàng Triều vậy?
Vương Khả buông ly nước trái cây xuống, nhíu mày nói:
- Hửm? Vậy ra ngươi không tin lời ta nói có đúng không?
Lão đại tù nhân lập tức cung kính đáp:
- Không, không có, chỉ là tên Thỏ Vương này... cho tới bây giờ vẫn còn mạnh miệng... ta...
Đương nhiên trong lòng hắn ta có nghi ngờ, cũng không biết hắn ta có bị lừa hay không nữa?
Vào lúc này, một tên ngục tốt đi tới, nói:
- Các ngươi đều ở đây à? Vậy thì tốt rồi, vừa rồi cai tù nói, các ngươi tự tiện ấu đả, mỗi người phải chịu tội tăng thêm năm mươi cân Phù Không Thạch!
Đám tù nhân giật mình la lên:
- Cái gì? Năm mươi cân lận à?
Vương Khả nói:
~ Tính luôn cả ta hay sao?
Tên ngục tốt kia nhíu mày, quái dị nói:
- Ấy, cái này... ngược lại không có nói!
Vương Khả trầm giọng nói:
- Vừa rồi sau khi ta và Hoàng Thiên Phong, Hồng Liên Thánh Sứ nói chuyện xong đã lập tức tiến vào đây, hai người bọn họ còn nói cái gì mà bảo người đưa đến cho ta, có đúng là cái này không?
Ngục tốt nhíu mày nói:
- Ách, cái này thì không có!
Vương Khả lại trầm giọng nói:
- Không có à? Vậy thì quên đi, lần sau lúc bọn họ tới tìm ta, nhớ nói cho bọn họ biết tạm thời ta còn chưa muốn ra ngoài, bảo bọn họ đừng quấy râầy ta, ta cũng không rảnh đi gặp bọn họ!
Vẻ mặt tên ngục tốt kia đặc biệt quái gở, dù sao, lúc trước khi hắn ta nhìn thấy Vương Khả và Hoàng Thiên Phong, Hồng Liên Thánh Sứ ở chung với nhau, bản thân hắn ta cũng không rõ quan hệ giữa mấy người này là gì, đương nhiên cũng không dám đắc tội nhiều.
Nét mặt tên ngục tốt kia là lạ nói:
- Được, ta sẽ ghi nhớ!
Vương Khả gật đầu một cái:
- Được rồi, đi đi!
Tên ngục tốt kia mang theo vẻ mặt hết sức khó hiểu, nhíu mày rời đi.
Mà ánh mắt đám tù nhân ở xung quanh nhìn Vương Khả lại không giống như vậy.
Nói láo sao? Là Thỏ Vương nói láo hay là Vương Khả ở trước mắt này đang nói láo đây? Cái này phải phân tích ra sao bây giờ?
Ma Thần Hoàng Thiên Phong và Hồng Liên Thánh Sứ đều có cảnh giới Võ Thần, hai người đều là cường giả cao cấp trong đám cường giả ở Trung Thần Châu, sao có thể đặc biệt đưa tiễn một tên cảnh giới Nguyên Anh tới ngục giam được? Mẹ nó! Cái này còn không phải là chuyện cười hay sao?
Lão đại tù nhân một lần nữa tung quyền vào người Thỏ Vương:
- Thỏ Vương, mẹ nó! Ngươi muốn chết à?
Đám tù nhân càng thêm hung thần ác sát nhìn đám Thỏ Yêu. Thỏ Vương sốt ruột quát lên:
- Những điều ta nói đều là sự thật, các ngươi thả ta ra đi, ta sẽ chứng minh cho các ngươi xem! Hắn chỉ có cảnh giới Nguyên Anh mà thôi, lúc trước các ngươi không thể làm hắn bị thương được, chắc chắn là hắn có pháp bảo gì đó chặn lại, các ngươi đã bị lừa rồi!
Lão đại tù nhân kia giận dữ nói:
- Thúi lắm! Nếu như Vương khả chỉ có cảnh giới Nguyên Anh, dựa theo lời nói của ngươi, ngài ấy là quan viên của Đại Thiện Hoàng Triều, sao Hoàng Thiên Phong và Hồng Liên Thánh Sứ có thể đặc biệt đưa ngài ấy tới Ngục Giam được chứ? Ngươi lừa gạt ai đây?
Thỏ Vương lo lắng hô hào: