Thỏ Vương ở đằng xa càng là trừng to hai mắt ra nhìn đám tù nhân đang quỳ rạp kia, lão ta đang tự xác nhận, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?
Vương Khả trầm giọng nói:
- Các ngươi có đánh thắng được đám thỏ kia không?
- Đánh thắng được, đánh thắng được chứ! Ta có quen biết một số lão đại khác, có thể mời bọn họ ra tay, giúp tiền bối hả giận!
Vương Khả gật đầu một cái:
- Được, vậy thì cứ ra tay đi, có thể gọi thêm bạn bè, đánh trọng thương đám thỏ kia cho ta, trói lại đưa tới trước mặt ta!
Lão đại tù nhân hưng phấn nói:
- Tuân lệnh tiền bối, chúng ta nghe theo ngài!
Trong lúc nói chuyện, một đám tù nhân đứng dậy, cả đám hung thần ác sát nhìn về phía nhóm Thỏ Vương đằng xa.
Nhóm Thỏ Vương cũng sững sờ, ánh mắt của đám tù nhân này là sao?
Một con Thỏ Yêu ngạc nhiên nói:
- Đại Vương, hình như có chút không đúng!
Thỏ Vương cũng ngạc nhiên nói:
- Nói nhảm, ta đương nhiên nhìn ra được khác thường rồi! Có phải bọn họ bị điên rồi không? Ngay cả Yêu Thuật Mắt Đỏ của ta cũng không có quỷ dị như vậy!
Lão đại tù nhân quát lên:
- Các lão đại đang núp ở trong bóng tối, các ngươi cũng thấy rồi đúng không? Chúng ta bị đám thỏ này lừa gạt, thực lực của tiền bối các ngươi cũng biết, suýt chút nữa chúng ta đã gặp phải tai ương! Tiền bối không để ý tới hiểm khích trước đó, còn để cho chúng ta đi đối phó đám thỏ này, đồng ý đối phó đám thỏ này với chúng ta. Các huynh đệ tốt của ta, các ngươi cùng nhau ra đi, đi ra ngoài hết cho ta, đừng để cho đám thỏ này chạy! Chúng ta phải bắt đám thỏ này lại, đi lập công với tiền bối!
Dường như bốn phía đồng loạt truyền tới một hồi tiếng hô lớn:
- Được!
Có lẽ, ở trong cái ngục giam này nhiều năm như vậy, giữa các tù nhân cũng có mạng lưới quan hệ của riêng mình, nếu như một đám tù nhân nhìn thấy Vương Khả mạnh mẽ chắc chắn sẽ muốn nịnh bợ hắn. Ngay lập tức, cả đám xoa tay bước ra.
Lúc đầu chỉ có ba mươi tù nhân, giờ phút này dưới lời kêu gọi lớn tiếng của tên lão đại tù nhân kia, nguyên một đám hung tợn nhìn về phía mười một con Thỏ Yêu.
Thỏ Vương giật mình nói:
- Cái... tình huống gì vậy? Các ngươi bị điên à? Các ngươi muốn làm gì?
Lão đại tù nhân rống to một tiếng:
- Đánh hắn!
Tiếng hét đồng loạt vang lên:
- Đánh!
Ỗ một góc của ngục giam, lập tức nhấc lên chiến đấu ngập trời!
- Các ngươi bị điên à? Đánh ta làm gì? Ta giúp các ngươi tìm dê béo kia mà! Ta là Thỏ Vương đây!
- Người chúng ta muốn đánh chính là ngươi!
- Ầm ầm!
Trong lúc nhất thời, bên trong ngục giam bụi đất bay đầy trời, quần chúng ẩu đả dẫn tới trận pháp bốn phía xung quanh nhanh chóng khởi động.
Ngục tốt trong ngục giam cũng lục đục đi ra, ngạc nhiên nhìn sang cái chiến trường bụi bặm ngập trời kia.
- Sao... sao lại thế này? Sao lại đánh nhau rồi? Lại còn nhiều người như vậy?
- Rốt cuộc có bao nhiêu tên cảnh giới Nguyên Thần đây? Tóm lại là chuyện gì xảy ra?
- Vừa nãy chỉ là chiến đấu trên quy mô nhỏ, sao bây giờ lại đông như vậy?
Trong lúc mấy tên ngục tốt còn đang khẩn trương, một tên thủ lĩnh ngục tốt lại lắc đầu:
- Không cần lo đâu!
- Sao vậy đại nhân?
- Chẳng lẽ trận pháp bên trong ngục giam này chỉ dùng để trang trí thôi sao? Cứ để cho bọn họ đánh, sau khi lần ấu đả này kết thúc, mỗi người tham gia đánh lộn phải chịu tội tăng thêm năm mươi cân Phù Không Thạch!
- Tuân lệnh! Đại nhân anh minh!
Ngục Giam Phù Không bởi vì có Vương Khả tiến vào, lập tức mở ra một trận hỗn chiến.
Mà Vương Khả thì lại liên tục rút lui, buồn bực nói:
- Có phải ta đã giả bộ quá đà rồi hay không? Cổ lực lượng trùng kích này ngay cả ta còn chịu không nổi! Lại còn có đao kiếm nữa chứ, lð như chém trúng ta thì phải làm sao bây giờ?
Vương Khả rất nhanh đã lui tới rìa của núi Phù Không, mà đám tù nhân kia không biết vì lí do gì, cho tới bây giờ vẫn không có kẻ nào nguyện ý tới gần núi Phù Không.
Bốn phía bụi mù quá lớn, ai cũng không nhìn thấy tình huống quẫn bách của hắn.
Hình như có một khối Phù Không Thạch khổng lồ đang nhô ra bên cạnh Vương Khả, hắn sở lên Phù Không Thạch, ánh mắt đột nhiên phát sáng.
Mặc dù mới vừa rồi hắn còn nói phải cẩn thận với ngọn núi Phù Không này, nhưng mà bây giờ hắn phát hiện, cũng không có gì ghê gớm lắm, đây chính là tiền đó. Nếu như có thể một lần hái xuống một khối lớn như vậy, sợ rằng giá trị phải vượt xa một ức cân linh thạch đúng không?
Phù Không Thạch giá trị bằng một ức cân linh thạch à? Đang ở ngay cạnh tay hắn đây, có muốn cầm không?
Một ức lận đấy!
Vương Khả thở sâu, nhìn vào khối Phù Không Thạch Khổng lồ lòi ra kia, ngẫm nghĩ, cuối cùng lý trí vẫn chiến thắng được tham niệm.
Làm sao lấy nó ra đây?
Đục mỏ à?
Không được, mặc dù hắn cũng muốn thu hoạch, nhưng lúc trước rõ ràng tên ngục tốt kia đã tiết lộ, một lần đục mỏ không thể quá nhiều, nếu không sẽ xảy ra chuyện. Một khối Phù Không Thạch lớn như vậy, sợ là phải có hơn ngàn cân đi?
Trong mắt Vương Khả lóe lên một tia mong đợi:
- Ta không đục, đi đốt thử xem sao?
Ngay lập tức, Vương Khả thôi động vô số Trọc Chân Nguyên, rót vào trong khối đá lớn này. Giờ phút này, bởi vì tu vi của hắn đã cao hơn, Trọc Chân Nguyên đầy đủ sung mãn, rất nhanh đã hoàn toàn bao phủ tảng đá kia.
- Phựt Một đốm lửa như que điêm cháy lên, lập tức đốt cháy một vòng ven mép tảng đá.
Rất nhanh Vương Khả nhìn thấy tảng đá bị đốt đến đỏ bừng, nhẹ nhàng vịn nó lại.
- Ẩm!
Khối đá rời khỏi núi Phù Không.
Vương Khả nhanh chóng dập tắt ngọn lửa, nhìn Trọc Chân Nguyên bao phủ một tảng lớn Phù Không Thạch, trong mắt đây vẻ kích động:
- Này... như vậy sẽ không bị gì đúng không?
Sau khi kích động, hắn nhanh chóng dùng Trọc Chân Nguyên bao phủ một tảng Phù Không Thạch lớn, thu vào trong vòng tay trữ vật.
Trái tim Vương Khả đập thình thịch, phát tài, phát tài rồi!
Phù Không Thạch có giá trị bằng một ức cân linh thạch đã rơi vào túi của ta!
Mẹ nó, chỗ này đúng là nơi kiếm tiền mà! Phát tài lớn rồi!
Vương Khả nhìn Phù Không thạch ở bốn phía xung quanh, hồng quang trong mắt liên tục chớp động, có muốn tiếp tục nữa hay không?