- Đúng rồi, nắm đấm vừa nãy của ngươi đã đập ngón út của ta bị thương, bây giờ ta sẽ dùng toàn lực đánh ngươi một quyền, ngươi phải lấy ngón út ra tiếp. Nếu như ta không thể đánh nổ ngươi, vậy thì chúng ta coi như thanh toán xong, sao hả?
Lão đại tù nhân lập tức trợn to mắt nhìn về phía Vương Khả, mặt mày choáng váng, biểu tình hoảng sợ tột độ. Vương Khả phải dùng toàn lực đánh hắn ta một quyền, không đánh nổ hắn ta tính là Vương Khả thua à? Mẹ nó, thân thể của Yêu Tộc cứng rắn như thế, ngay cả Yêu Hoàng còn bị hắn đánh chết, kẻ cánh tay lẫn bắp chân đều nhỏ như hắn ta làm sao có thể chịu được kia chứ?
Vừa rồi Vương Khả chỉ dùng một ngón út đã có thể chặn được một đòn toàn lực của hắn ta, bây giờ Vương Khả lại dùng một quyền toàn lực đi đánh hắn ta, hắn ta không nổ tung mới là lạ đó!
Lão đại tù nhân lập tức quỳ xuống, mặt mày tuyệt vọng cầu xin tha thứ:
- Tiền bối tha mạng, tiểu nhân đáng chết, tiền bối, ta trên có cha mẹ gần đất xa trời, dưới có con nhỏ còn trong tã lót cần phải nuôi nấng phụng dưỡng. Nếu như ta chết rồi, cả nhà chúng ta lập tức xong hết, cầu xin tiền bối tha mạng...
Hai mươi chính tên tù nhân tới gây sự cũng quỳ xuống, cả đám run rẩy cầu xin:
- Tiền bối, xin tha mạng!
Mẹ nó! Tên này là sát thần từ đâu xuất hiện vậy, sao lần này bọn họ lại xui xẻo như vậy cơ chứ?
Ngục Giam Phù Không!
Thỏ Vương đang uống trà, bên cạnh có mấy Thỏ Yêu đang cung kính đấm bóp xoa vai cho lão ta. Thỏ Vương trầm giọng hỏi:
- Xử lý sao rồi?
Một con Thỏ Yêu cung kính nói:
- Đại Vương, người cứ yên tâm, thuộc hạ đã tung tin ra ngoài rồi, trên người tên Vương Khả mới tới kia có tàng trữ rất nhiều tiền tài! Các lão đại tù nhân đều đang đi tìm hắn gây phiền phức!
Thỏ Vương cười lạnh nói:
- Tốt! Ta không biết vì sao Vương Khả lại xuất hiện ở đây, nhưng lần này, ta muốn rửa sạch toàn bộ nhục nhã. Hừ! Vương Khả, ngươi đã tới Ngục Giam Phù Không này, vậy thì nhất định phải chết!
Một tên thuộc hạ lo lắng hỏi:
- Đại Vương, vì sao chúng ta không tự mình ra tay, tên Vương Khả kia thì tính là cái thá gì chứ?
Thỏ Vương nhíu mày, tròng mắt mạnh mẽ biến hóa, chẳng lẽ lão ta lại nói cho bọn chúng biết, là do lão ta sợ tên bệnh thần kinh Tây Môn Thuận Thủy kia à? Lão ta cũng muốn đi tìm Vương Khả báo thù lắm chứ, nhưng mà bây giờ Vương Khả đang là phò mã của Đại Thiện, là Lễ Bộ Thị Lang của Đại Thiện, ngộ nhỡ Tây Môn Thuận Thủy lại một lần nữa giết gà dọa khỉ, thà rằng phái người xâm nhập Đại Ác Hoàng Triều cũng phải bắt lão ta thì phải làm sao bây giờ?
Thỏ Vương trầm giọng, tự biện hộ cho bản thân:
- Có thể mượn đao giết người được thì cứ mượn đao giết người đi, giết chết Vương Khả chỉ tổ làm bẩn tay của ta mà thôi! Sau này các ngươi cũng phải giống như ta, làm chuyện gì cũng phải động não, biết chưa!
Đám Thỏ Yêu mờ mịt tán dương:
- Đại Vương anh minh!
Thỏ Vương trầm giọng nói:
- Bây giờ đã ra tay xong chưa? Có phải Vương Khả đã bị cướp sạch tiền trên người rồi không?
Đám Thỏ Yêu lập tức chạy về một hướng khác:
- Để thuộc hạ đi xem một chút!
Thỏ Vương lập tức đứng dậy:
- Không cần, chúng ta cùng nhau đi xem!
Vương Khả đã đi vòng qua bên kia núi Phù Không, Thỏ Vương nhanh chóng đi tới, từ xa nhìn lại đã thấy Vương Khả.
Thế nhưng, hình ảnh trước mắt lại không hề giống với trong tưởng tượng.
Thỏ lão đại trừng mắt nhìn về phía xa:
- Sao thế? Bọn họ đang làm gì vậy?
Chỉ thấy ba mươi tên tù nhân đi tìm Vương Khả nhổ cỏ tận gốc, toàn bộ đều đang quỳ rạp trên đất khóc ròng, tiếp theo còn nhao nhao tháo vòng tay trữ vật của bản thân xuống, đưa hết cho Vương Khả.
Vương Khả lại từ trên cao nhìn xuống, giống như đang cố gắng nhận lấy vòng tay trữ vật từ bọn họ.
Thỏ Vương ngạc nhiên nói:
- Không phải bọn họ đi đoạt tiền của Vương Khả, tiêu diệt Vương Khả đó sao? Bọn họ đang làm gì vậy? Bị Vương Khả đoạt ngược lại à?
Đám Thỏ Yêu cũng trợn tròn mắt, khó tin nói:
- Chúng ta cũng không biết!
Chỉ thấy ở đằng xa, Vương Khả đang kiểm tra lại vòng tay trữ vật một chút, nhíu mày:
- Cái vòng tay trữ vật này của các ngươi sao chỉ có bấy nhiêu tiền vậy? Ngươi chính là lão đại của đám tù nhân nơi này, vậy mà vòng tay trữ vật lại có không tới một trăm vạn cân linh thạch à? Ngươi rõ ràng đã là cảnh giới Nguyên Thần, sao chỉ tích trữ được bấy nhiêu đây? Còn nữa, những tù nhân phổ thông như các ngươi, sao vòng tay trữ vật chỉ có mấy vạn cân linh thạch vậy?
Các ngươi lăn lộn thế nào mà thảm dữ vậy hả?
Sắc mặt cả đám tù nhân cứng đờ:
~ Ta... chúng ta...
Chúng ta là tù nhân đó, nếu như chúng ta có rất nhiều tiền thì còn phải đi làm chuyện phạm pháp hay sao? Còn cần phải tới trong này chịu tội à?
Vương Khả lạnh lùng nói:
- Được rồi, được rồi, đừng khóc, thấy các ngươi có thành ý như vậy, bổn giáo chủ sẽ phát lòng từ bi, cho các ngươi một con đường sống!
Đám tù nhân kích động nói:
- Tạ ơn giáo chủ tiền bối, tạ ơn giáo chủ tiền bối!
Vương Khả lạnh giọng:
- Bây giờ nói cho ta nghe một chút, là ai bảo các người tới tìm ta gây phiền phức vậy?
Lão đại tù nhân trước đó lập tức vẻ mặt bi phẫn la lên:
- Là Thỏ lão đại!
Vương Khả nhíu mày nói:
- Thỏ lão đại là ai2 Một tù nhân đột nhiên giật mình la lên:
- Lão đại, ở bên kia, đám người Thỏ lão đại đã tới rồi, mau nhìn xem, ở bên kia! Đám tù nhân quay đầu nhìn lại, quả nhiên ở nơi xa dưới một gốc cây đại thụ, mười một người của Thỏ Vương đang đứng đó.
Lão đại tù nhân lập tức nổi giận hét lên:
- Chính là bọn họ, tiền bối, chính là bọn họ, là bọn họ đã gạt chúng ta. Bọn họ nói ngài là đê béo, còn nói trên người của ngài toàn bộ đều là tiền. Tiền bối, chúng ta là bị bọn họ gạt đó!
Vương Khả nheo mắt:
- Thỏ Vương ư? Ồ, sao lão ta lại trốn ra khỏi thiên lao của Đại Thiện được vậy? Lại còn bị giam giữ ở đây?
Lão đại tù nhân tức giận nói:
- Tiền bối, chính là bọn họ! Là đám thỏ đáng chết này!