Vương khả lấy ra thẻ bài màu đen vừa rồi ngục tốt đã đưa cho hắn:
- Trước tiên chúng ta hãy nói đến chuyện vừa rồi ngươi hỏi ta phạm vào tội gì, đến đây, ta cho ngươi xem một chút cấp bậc vào tủ của ta!
Cả đám tù nhân biến sắc:
- Thẻ bài màu đen? Năm ngàn cân? Tội phạm cấp bậc cao nhất?
Vương Khả lạnh lùng nói:
- Tội mà ta phạm phải là giết người! Không, phải nói là giết yêu!
Ta đã giết chết một tên Yêu Hoàng!
Sắc mặt mấy tên tù phạm tái mét:
- Yêu Hoàng? Hoàng cấp? Cảnh giới Võ Thần sao?
Lão đại tù nhân kia trừng mắt nhìn Vương Khả, giận dữ nói:
- Ha ha ha ha, ngươi có thể giết chết cảnh giới Võ Thần à? Ngươi hù dọa ai đây? Nhóc con, ngươi cho rằng ta dễ lừa gạt như vậy sao? Nếu như ngươi có cảnh giới Võ Thần, sao có thể bị bắt giam vào đây được chứ?
Vương Khả nhìn về phía lão đại tù nhân đang trách móc lợi hại nhất kia:
- Trong đám tù nhân các ngươi, tu vi của người cao nhất là gì?
Cảnh giới Nguyên Thần sao?
Dù sao, tên lão đại cầm đầu đám tù nhân này đúng là cảnh giới Nguyên Thần.
Một tên tù nhân khác tiến lên phía trước nói:
- Lão đại, vừa rồi Thỏ lão đại có nói, kẻ này rất biết cách gạt người! Ngài đừng nghe hắn nói nhảm!
Vương Khả lạnh lùng nói:
- Chẳng lẽ ta sẽ gạt ngươi hay sao? Không cần phải nhỏ giọng nói như vậy, ta nghe thấy đấy! Ta không biết là ai khuyến khích các ngươi tới đây tìm ta gây sự, chỉ là bây giờ xem ra, người kia khẳng định có thù với các ngươi rồi!
Lão đại nhóm tù nhân kia lạnh giọng nói:
- Nhóc con, ngươi muốn lừa gạt nhóm chúng ta đó à?
Vương Khả cười nói:
- Đừng nói là ta lừa ngươi, tới đây, ta nhường ngươi đánh một quyền, sao hả? Ta chỉ dùng một đầu ngón tay, nếu như ngươi có thể làm cho ta di chuyển một bước, vậy thì toàn bộ tiền trên người ta đều thuộc về ngươi, thấy sao?
Đám tù phạm thay đổi sắc mặt:
- Sao?
Tù nhân nói chuyện trước đó nhíu mày:
- Không phải Thỏ lão đại đang gạt chúng ta đó chứ?
Vương Khả lạnh lùng nhìn lão đại của nhóm tù nhân kia:
- Đến đây, sao lại không dám rồi? Ta sẽ đứng ở trên cái dấu chân này, ngươi cứ dùng lực lượng mạnh nhất cả đời của ngươi đánh ta một quyền, ta sẽ không dùng lồng phòng ngự, cũng không dùng bất kỳ pháp bảo nào, chỉ dùng một đầu ngón tay này, tới đây, tới đây nào! Không phải mới vừa rồi còn kêu gào rất lợi hại đó sao?
Bây giờ ngay cả chút can đảm ấy mà cũng không có à? Sợ rồi sao? Tới đi chứ!
Lão đại đám tù nhân kia gầm lên một tiếng, bất thình lình bay thẳng tới chỗ Vương Khả:
- Hừi Tới thì tới!
Ngay lập tức, sau lưng tên lão đại tù nhân kia xuất hiện hư ảnh một con gấu khổng lồ, giống như thâu tóm lực lượng đầy trời, một quyền ầm ầm vang dội đánh về phía Vương Khả.
Còn Vương Khả lại chỉ hời hợt duỗi một ngón tay út ra điểm tới.
Phút chốc, toàn bộ mọi người đều mở to hai mắt ra nhìn, người này lai lịch ra sao? Sao hắn chỉ dùng một đầu ngón út thế kia, chẳng lẽ hắn muốn chết à?
- Ẩm!
Một tiếng trầm đục vang lên, xung quanh Vương Khả và lão đại tù nhân lập tức nổi lên một cơn bão lớn, vô số bụi đất bắn tung tóe, xông lên tận trời.
Chỉ thấy Vương Khả và tên lão đại tù nhân kia giống như dừng lại, không hề nhúc nhích. Vương Khả vẫn như cũ duỗi một đầu ngón tay út ra, mà nắm đấm lớn nhỏ cỡ cái nồi đất của tên tù phạm thì lại cứng rắn bị đầu ngón út ngăn lại bên ngoài.
Vương Khả mỉm cười, trong khi lão đại tù nhân bất chợt mồ hôi nhễ nhại, sợ hãi nhìn về phía hắn:
- Thỏ lão đại gạt ta, thỏ lão đại gạt ta!
Hai mươi chín tên tù nhân khác lập tức biến sắc, quay đầu nhanh chóng chạy trốn. Ánh mắt Vương Khả lạnh lẽo, nói:
- Trốn à? Ai dám trốn, ta lập tức giết chết kẻ đó!
Đám tù nhân muốn chạy trốn lập tức biến sắc, ngừng lại cước bộ, cả đám hoảng sợ kêu gào:
- Vị tiền bối này, chúng ta cũng là bị người ta lừa...
Trong lòng Vương Khả hết sức đắc ý nhưng lại nhịn xuống. Ha ha!
Cảm giới Nguyên Thần à? Đám tù phạm này cũng chỉ mới ở cảnh giới Nguyên Thần trung kỳ, một quyền này mặc dù có thể khiến cho tu vi của hắn cao lên không ít, nhưng rốt cuộc vẫn không thể làm cho bản thân đột phá tăng lên một cấp. Cho nên, hắn vẫn còn nằm trong giới hạn chịu đựng được.
Chỉ là, nếu như lần này hắn không xử lý tốt, lỡ như mấy lần sau bọn họ lại tới gây chuyện, vậy chẳng phải hắn sẽ gặp phiền phức nữa hay sao? Hắn nhất định phải tranh thủ một lần dọa sợ bọn họ mới được!
Vương Khả cười lạnh nói:
- Người không biết sẽ không sợ hãi, các ngươi đúng là như thế, vừa rồi lúc bổn giáo chủ bước vào Ngục Giam Phù Không này, ngay cả Hồng Liên Thánh Sứ lẫn Hoàng Thiên Phong đều tự mình tới đưa ta vào tù cơ đấy! Hai người bọn họ nhìn thấy ta còn không dám càn rỡ, các ngươi sao? Ha ha ha, được, được lắm!
Đám tù nhân lập tức biến sắc:
- Cái... cái gì?
Vương Khả tiếp tục cười lạnh:
- Việc này cũng không phải là bí mật gì, Ngục Giam Phù Không này quản lý lỏng lẻo như thế, các ngươi muốn tìm một tên ngục tốt hỏi cũng không khó, chẳng lẽ các ngươi chưa từng đi hỏi ngục tốt về lai lịch của ta sao?
Sắc mặt nguyên đám tù nhân cứng đờ, bọn họ xác thực có thể đi thỉnh giáo ngục tốt một chút, chỉ là hắn cứ không thèm giấu diếm như thế, chẳng lẽ hắn thật sự là...
Vương Khả lạnh lùng nhìn đám tù nhân kia:
- Lúc trước Yêu Hoàng ở trước mặt ta làm càn, không biết sống chết, sống sở sờ bị ta đánh chết, máu tươi văng tung tóe khắp nơi, ngay cả thịt Yêu Hoàng ta còn lười ăn, đem thưởng cho đám thuộc hạ của ta! Lần nay ta tự nhận bản thân nghiệp chướng nặng nề, chủ động vào Ngục Giam Phù Không cho tâm thanh tĩnh, chậc chậc... Vậy mà vẫn còn có người không có mắt cơ đấy!
- Tiền bối, chúng ta không biết chuyện này, chúng ta là bị người ta gạt!
- Đúng, là Thỏ lão đại, là hắn gạt chúng ta!
- Ta đã nói mà, tại sao Thỏ lão đại lại không tự mình tới mà bảo chúng ta tới. Hắn đây là đang mượn đao giết người!
- Tiền bối, chúng ta vô tội...
Cả đám tù nhân thất thanh kêu lên.
Vương Khả nhìn về phía lão đại tù nhân vừa rồi: