Tên ngục tốt kia giải thích:
- Không sai, đó chính là núi Phù Không, ngươi chỉ cần lên trên ngọn núi Phù Không kia, đập xuống năm ngàn cân Phù Không Thạch là có thể lập tức xuất ngục, rõ chưa?
Vương Khả trừng mắt:
- Các ngươi không phong ấn tu vi của ta, để cho ta thoải mái đục, vậy không phải ta muốn đi ra ngoài lúc nào cũng được đấy à?
Tên ngục tốt kia gật đầu khẳng định:
- Ừ, ngươi có thể thử xem! Miễn sao ngươi có thể đập xuống năm ngàn cân Phù Không Thạch nộp lên, bất kỳ lúc nào cũng có thể đi ra ngoài!
Vương Khả sững sốt một hồi, chẳng lẽ cái ngục giam này lại tùy tiện như vậy? Chỉ cần khai thác đá xong là có thể đi ra ngoài sao?
- Phù Không Thạch ư? Đây chẳng phải là tài liệu luyện chế phi kiếm đó sao? Hơn nữa chiếc Phi Chu kia của Hoàng Thiên Phong cũng được chế tạo từ rất nhiều Phù Không Thạch... là loại Phù Không Thạch đó à?
Trong mắt Vương Khả đột nhiên lóe lên một tia sáng.
Bởi vì, một loại tài liệu luyện khí có thể làm cho pháp bảo bay giữa trời, mức độ quý hiếm còn đắt đỏ hơn so với linh thạch nhiều lắm!
Mặt mày tên ngục tốt đây vẻ thương hại:
- Không sai, đúng là loại Phù Không Thạch kia, cái Ngục Giam Phù Không này vốn dùng để bảo hộ núi Phù Không, những tù nhân trong ngục chỉ cần đi khai thác mỏ là có thể rửa sạch tội danh. Ngươi ấy à? Năm ngàn cân... chậc chậc...
Vương Khả trừng mắt, ngạc nhiên nói:
- Năm ngàn cân Phù Không Thạch mà thôi, vẻ mặt này của người là sao?
Ngục tốt đáp:
- Ta phải nhắc nhở ngươi một câu, mỗi lần đục Phù Không Thạch, không được vượt quá một cân!
Tên ngục tốt kia nói xong, lập tức quay đầu bỏ đi.
Vương Khả dõi theo tên ngục tốt kia rời đi, vẻ mặt quái gở, vì sao mỗi lần chỉ có thể đục không quá một cân?
Muốn đục thì cứ đục thôi, dù sao, trông cậy vào Hoàng Thiên Phong giúp hắn nói tốt quả là hung hiểm khó lường. Nếu như hắn có thể tự mình ra khỏi ngục giam, vậy chẳng phải càng tốt hơn à? Hắn bước ra khỏi cửa ngục giam rồi thì ai có thể tìm tới hắn được đây?
Đục sao?
Vương Khả cũng không gấp đi đục đá, mà bắt đầu đi vòng xung quanh ngọn núi Phù Không này quan sát.
Trong ngục giam này nhốt đến ba ngàn tên tù nhân, thế nhưng giờ phút này, phần đông đều đang né tránh ngọn núi Phù Không kia, làm cho Vương Khả cảm thấy hết sức nghi ngờ. Hắn chặn một tên tù nhân lại hỏi thăm:
- Vị huynh đài này xin cho hồi...
Tù nhân kia trừng mắt, hung thần ác sát nhìn hắn, rõ ràng cũng không phải hạng người lương thiện gì:
- Gì? Đi ra! Ở một góc khác, có rất nhiều đội nhóm tù nhân, trong mắt lóe lên một tia hung quang, nhìn chằm chằm vào Vương Khả, giống như bất kỳ lúc nào cũng có thể đi ra nhổ cỏ tận gốc hắn.
Quả nhiên, không bao lâu, điều hắn lo lắng đã thật sự xảy ra.
Một tên đầu lĩnh của đội nhóm nhỏ đột nhiên mở miệng nói:
- Tiểu tử, ngươi phạm vào tội gì? Trên người có mang tiền không? Có Chân Nguyên Huyết gì đó hay không?
Lông mày Vương Khả nhíu lại, đây là cướp bóc trong ngục giam đó à? Hay là lão đại đoàn xã tới thu phí bảo kê vậy?
Vương Khả nhìn sang các chòi canh của ngục tốt phía trên, thế nhưng lại không có ngục tốt nào dòm ngó tới chuyện đang xảy ra nơi này, giống như loại cướp đoạt trong ngục giam này là chuyện rất bình thường vậy.
Tên cầm đầu đám tù nhân hung hăng nhìn về phía hắn:
- Ta đang hỏi ngươi đó, nghe nói trên người ngươi có rất nhiều tiền, còn mang theo rất nhiều Chân Nguyên Huyết. Mau lấy ra, bổn đại gia muốn ngay bây giờ! Lấy ra cho ta!
Vương Khả nheo mắt:
- Ngươi cảm thấy ta dễ bắt nạt lắm đúng không?
Tên cầm đầu đám tù nhân kia nhíu mày, nhìn sang một tên thuộc hạ bên cạnh. Một tiểu đệ tù nhân nhỏ giọng nói:
- Lão đại, Thỏ lão đại bên kia nói, kẻ này chỉ có cảnh giới Nguyên Anh mà thôi, không cần phải lo!
Tù nhân kia lại một lần nữa nhìn về phía Vương Khả. Lông mày Vương Khả nhíu chặt, tình huống này là sao? Đây là lần đầu tiên hắn tới đây, thế nhưng lại có người biết rõ lai lịch của hắn? Cảnh giới Võ Thần nhìn ra tu vi của hắn thì cũng thôi đi, sao ngay cả tù nhân nơi này cũng nhìn ra được vậy?
Vương Khả cười lạnh:
- Cảnh giới Nguyên Anh à? Ha ha, là ai cung cấp tin tức này cho ngươi vậy? Tiểu tử, ngươi có biết ta là ai không? Ngươi là cảnh giới Nguyên Thần sao?
Vương Khả không những không lùi mà còn tiến lên phía trước một bước.
Tình huống bên trong Ngục Giam Phù Không này ra sao hắn không rõ, thế nhưng hắn rất rõ ràng, hôm nay nếu như hắn không thể trấn trụ được đám tù nhân này, thời gian kế tiếp bản thân hắn sẽ không có cách nào trôi qua dễ dàng.
Lão đại của đám tù nhân kia cười lạnh:
- Sao? Ngươi đã biết ta có cảnh giới Nguyên Thần, lại còn dám tỏ thái độ ra như vậy à?
Vương Khả khinh thường, liếc mắt nhìn tên lão đại kia, ngươi chỉ có cảnh giới Nguyên Thần, còn cần ta phải đoán nữa sao? Chắc chắn ngươi không thể nào có cảnh giới Võ Thần được, nếu không cũng sẽ không bị giam ở đây. Với lại vừa rồi lúc kẻ này xông tới tỏ thái độ với hắn còn khinh thường nói một câu “cảnh giới Nguyên Anh à” ?, đã nói rõ cảnh giới của hắn ta chắc chắn phải vượt qua Nguyên Anh, còn không phải là cảnh giới Nguyên Thần hay sao?
Vương Khả lạnh giọng nói:
- Thái độ của ta trước giờ vẫn luôn như thế, chẳng lẽ các ngươi coi ta thành dê béo rồi sao? Ha ha ha, đã bao nhiêu năm không có ai dám nhìn ta như vậy, tới đây, không phải ngươi muốn cướp tiền của ta sao? Có bao nhiêu người, cùng lên một lượt đi, để cho ta nhìn xem rốt cuộc các ngươi có bao nhiêu tiền!
Tên lão đại tù nhân kia nheo mắt:
- Hửm?
Vương Khả cười lạnh nói:
- Bên kia, còn có tên bên cạnh kia nữa, có phải cũng muốn làm tiền không, tới đây, cùng nhau lên đi, nếu như lúc bắt đầu các ngươi không nói rõ, vậy thì lát nữa chia tiền không tốt đâu!
Ngay lập tức, lại có một đám tù nhân tiến lên phía trước.
Tổng cộng có ba mươi tên tù nhân, dường như chia ra làm ba nhóm nhỏ, bao vây xung quanh Vương Khả, nguyên một đám đều có vẻ hung thần ác sát, tròng mắt như đang phát sáng.
Lão đại tù nhân ban nãy lạnh giọng nói:
- Tên nhóc kia, có phải ngươi muốn chết hay không? Còn không mau lấy tiền ra đây?