Tên thuộc hạ kia nhíu mày nói:
- Vậy tên Vương Khả này phải làm sao bây giờ? Cái cách kẻ này tới đây rất kỳ lạ, không phải là Hoàng Thiên Phong đã phát hiện ra điều gì, cho nên mới cố ý bố trí Vương Khả qua đây đó chứ?
Hồng Liên Thánh Sứ nhíu mày suy tư, đúng vậy, mối quan hệ giữa Vương Khả và Hoàng Thiên Phong này quá kỳ lạ. Mẹ nó, tên kia đưa ân nhân cứu mạng vào ngục giam lại, cái này đúng là lần đầu tiên hắn ta nhìn thấy đấy.
Hồng Liên Thánh Sứ lạnh giọng nói:
- Chuyện khác thường ắt phải có bí ẩn gì đó, ngươi đi điều tra rõ ràng cho ta, tên Vương Khả này tới đây bằng cách nào, còn nữa, vì sao lúc này Hoàng Thiên Phong lại trở về? Ta muốn có tài liệu điều tra cặn kẽ!
- Rõ! Vậy có cần dụng hình với Vương Khả hay không?
Hồng Liên Thánh Sứ lạnh lùng nhìn tên thuộc hạ kia:
- Không, đừng phức tạp hóa vấn đẻ, bây giờ cái gì cũng không cần làm, đừng có vẽ rắn thêm chân!
- Tuân lệnh!
Thuộc hạ cung kính đáp.
Ngục Giam Phù Không, đảo Hồng Liên Thánh Sứ.
Ngục Giam Phù Không rất lớn, lại hoàn toàn khác biệt với nhà tù thông thường. Cái ngục giam này vây xung quanh một ngọn núi lớn màu đen, bức tường bốn phía xung quanh ngục giam có trận pháp, khiến cho người tiến vào ngục giam không có cách nào ra ngoài được, mà binh lính canh giữ ngục giam cũng chỉ có thể đứng ở bốn phía trông coi, không có cách nào tiến vào bên trong.
Bên trong có ba ngàn tù nhân, tù nhân ở đây hết sức kỳ quái, rõ ràng bọn họ không bị hạn chế, lại còn có thể tự do hành động, thậm chí còn có thể trốn ở bên dưới gốc cổ thụ bắt ghế nằm nghỉ, uống trà, phơi nắng...
Dường như những tù nhân này tới đây chỉ là để nghỉ phép, không hề có một chút dáng vẻ túng quẫn hay khẩn trương khi bị cầm tù.
Giờ phút này, ở dưới một gốc cây cổ thụ, có mười con Thỏ Yêu vây quanh.
Không sai, chính là Thỏ Yêu, cái Ngục Giam Phù Không này không chỉ giam giữ người mà còn giam giữ yêu.
Mười con Thỏ Yêu vây xung quanh một cái ghế nằm ở giữa, trên ghế nằm có một lão đầu đeo kính râm đang nằm, lão đầu thư thả uống nước trà bên cạnh, hưởng thụ mấy con Thỏ Yêu bóp chân bóp tay cho, cực kỳ thoải mái.
Nếu như Vương Khả tới đây, chắc chắn hắn vừa nhìn một cái đã nhận ra, lão đầu đeo kính râm này không phải ai khác, chính là thủ lĩnh của Thỏ Tử Đoàn, Thỏ Vương!
Một con Thỏ Yêu đang bóp chân nói:
- Đại Vương, có khá hơn chút nào không?
Thỏ Vương thổ phì phò một hơi nói:
- Ừm, không tệ, thương thế đã tốt hơn nhiều rồi, cái thủ pháp cường gân hoạt huyết này của các ngươi càng ngày càng điêu luyện, bổn vương chỉ cần không tới mấy ngày là đã có thể khôi phục lại hoàn toàn!
Thỏ Yêu kia thở dài nói:
- Đại Vương có thể thoải mái là được rồi! Lần này Đại Vương ở Đại Thiện Hoàng Triều đã phải chịu khổ rồi!
Biểu tình Thỏ Vương dữ tợn nói:
- Mẹ nó, lần này đều là tại cái tên Vương Khả kia! Nếu như không phải là hắn thì ta đã sớm hoàn thành nhiệm vụ, tiêu diệt Vương Hữu Lễ rồi, cũng có thể sớm quay trở về! Kết quả ta lại bị tên Vương Khả kia làm cho chậm trễ, hại ta thất bại chỉ trong gang tấc, lại còn bị bắt... Nếu như không phải lần này ta vận khí tốt, thật sự là...
Một con Thỏ Yêu khác cau mày nói:
- Vương Khả này có phải là trạng nguyên vừa mới đỗ khoa cử của Đại Thiện Hoàng Triều hay không? Thù này chỉ sợ...
Thỏ Vương sầm mặt lại:
- Đúng vậy, bây giờ hắn đã là Lễ Bộ Thị Lang của Đại Thiện. Mẹ nó, hắn lại còn có một chân với U Nguyệt công chúa, cái tên Vương Khả đáng chết này bây giờ đang phất lên như diều gặp gió ở Đại Thiện Hoàng Triều, muốn động tới hắn cũng không dễ dàng. Hơn nữa, bây giờ chúng ta đang ở Đại Ác Hoàng Triều, còn là đào phạm của Đại Thiện, chỉ sợ trong thời gian ngắn không có cách nào bước chân vào địa phận của Đại Thiện! Cái tên Vương Khả kia... đúng là tiện nghi cho hắn mài!
Một con Thỏ Yêu khác nhe răng trợn mắt nói:
- Đúng vậy, tiện nghi cho hắn! Nếu như hắn dám đến Đại Ác Hoàng Triều, chúng ta sẽ lập tức giết chết hắn!
Thỏ Vương lắc đầu thở dài:
- Đến Đại Ác Hoàng Triều sao? Vương Khả lại không ngốc, sao hắn có thể tới Đại Ác Hoàng Triều được chứ? Ngươi đừng có nằm mơ nữa, chờ ta tu dưỡng thêm một đoạn thời gian rồi lại nghĩ cách đi ứng phó hắn!
Một con Thỏ Yêu đột nhiên trừng to hai mắt:
- Vương... Vương... Vương Khả đó sao?
Thỏ Vương nhíu mày nói:
- Cái gì? Ngươi giật mình làm gì?
Thỏ Yêu kia giật mình la lên:
- Vương Khả, là Vương Khả! Đại Vương, người nhìn xem, Vương Khả tới rồi! Có phải hắn ở bên kia không?
- Có phải ngươi nhìn nhầm rồi không? Ở trong này sao có thể gặp được Vương Khả chứ?
- Đúng vậy, nơi này là lãnh địa của Ác Thần, là Ngục Giam Phù Không trên đảo Hồng Liên Thánh Sứ, mẹ kiếp, ngươi lên cơn à?
- Mắt ngươi bị mù à, ai nhìn thấy cũng nói là Vương Khả mài!
- Nhưng mà...
Một đám Thỏ Yêu hùng hổ quay đầu nhìn lại vào bên trong, chỉ thấy Thỏ Vương cầm đầu nguyên đám Thỏ Yêu, toàn bộ đều mở to hai mắt ra nhìn, dáng vẻ cả đám giống như đang bị trúng thuật định thân.
Thỏ Vương dụi dụi con mắt bên dưới kính râm:
- Có phải gần đây ta quá mệt mỏi, cho nên mới sinh ra ảo giác hay không?
Đảo Hồng Liên Thánh Sứ, Ngục Giam Phù Không!
Vương khả được một ngục tốt dẫn đường tiến vào bên trong ngục giam. Bốn phía ngục giam có bức tường trận pháp bao vây, không ai có thể trốn ra ngoài được.
Ngục giam cực lớn, ở giữa ngục giam có một ngọn núi khổng lồ màu đen, toàn bộ ngục giam giống như đều bị vây xung quanh ngọn núi khổng lồ này. Trên không trung ngọn núi khổng lồ kia mây đen dày đặc, giống như có vô số tia sét lập lòe bên trong.
- Giữ kỹ, đây là số thẻ ngục của ngươi, năm ngàn cân là cấp bậc vào tù của ngươi!
Tên ngục tốt kia đưa cho Vương Khả một cái thẻ bài màu đen, Vương Khả tò mò hỏi:
- Vào tù cấp bậc năm ngàn cân... có nghĩa là gì vậy?
Tên ngục tốt kia chỉ vào ngọn núi khổng lồ màu đen bên trong ngục giam:
- Có nhìn thấy ngọn núi treo lơ lửng kia không?
Vương Khả hiếu kỳ:
- Ngọn núi treo lơ lửng đó à?