Một đám người trợn trừng mắt, nhìn về phía Vương Khả:
- Chu Thiên Tinh Đấu Đại Trận?
Thật sự chưa từng được nghe qua, lai lịch thế nào?
Vương Khả trợn mắt, ngạc nhiên nói:
- Chưa từng nghe qua Chu Thiên Tinh Đấu Đại Trận sao? Đây là do Vạn yêu hoàng lĩnh hội được tinh đấu mà bố trí, chẳng lẽ các ngươi không biết?
Hổ Hoàng vừa kinh ngạc, vừa nghi ngờ nói:
- Cái gì mà vạn yêu hoàng? Cái rắm, làm gì có tới vạn yêu hoàng chứ? Vương Khả, chỉ dựa vào cái Chu Thiên Tinh Đấu Đại Trận gì đó của ngươi mà cũng muốn làm gì được ta? Ngươi Nằm mơ đi!
Bây giờ ta sẽ lập tức giết chết ngươi!
- Ẩm, két!
- Rầm!
Vào thời khắc này, kiếp vân thiên phạt cuối cùng cũng đã tích súc đầy đủ sức mạnh, đột nhiên hóa thành một con rồng bằng lôi điện đỏ thẫm như máu, bay thẳng xuống, nhắm thẳng về phía Hổ Hoàng Hổ Hoàng chuẩn bị nhào về phía Vương Khả, thế nhưng uy hiếp trên đỉnh đầu càng ngày càng lớn, trong lòng nó đã bắt đầu nổi lên một chút nghi ngờ không xác định. Cuối cùng, nó vẫn lo cho an nguy của bản thân, lập tức xông lên trời, lao về phía Huyết Sắc Lôi Long kia.
Hổ Hoàng và Lôi Long ầm ầm đâm vào nhau, lập tức, trên bầu trời Âm Sơn nổ ra gió lốc đây trời.
- AI Hổ Hoàng hét lên một tiếng thê thảm, lập tức nên lên một đỉnh núi cách đó không xa, trong nháy mắt, ngọn núi kia ầm ầm sụp đổ.
Trương Chính Đạo kinh ngạc nói:
- Thật đáng sợ, Chu Thiên Tinh Đấu Đại Trận này mạnh đến như vậy sao?
Vương Khả liền nhìn Trương Chính Đạo, mẹ nó, hắn chỉ nói đại mà thôi, tên này vậy mà tin là thật sao? Chẳng lẽ cho đến bây giờ hắn ta vẫn không nhìn ra là thiên phạt à?
Trương Chính Đạo còn không nhìn ra, chẳng lẽ Hổ Hoàng lại có thể nhìn ra được?
Ánh mắt của Vương Khả sáng lên, lập tức hướng lên trời, nhìn vào trong kiếp vân gầm lên một tiếng:
- Các huynh đệ, không cần quan tâm đến sống chết của ta, tập trung ổn định Chu Thiên Tinh Đấu Đại Trận, chỉ cần Hổ Hoàng không rời khỏi khu vực này, thì đại trận của các ngươi sẽ không tiêu tán, khóa chặt, tiếp tục xuất kích! Một Lôi Long không đủ đâu, thêm mấy con nữa đi!
Một lời này khiến cho Trương Chính Đạo và Tây Môn Tĩnh đều mở to hai mắt ra mà nhìn.
Lần này Vương Khải đi đến Đại Ác hoàng triều một chuyến, đến cùng đã vớt được bao nhiêu lợi ích? Còn có đến 361 Yêu Vương làm cận vệ tùy thân? Mẹ nó! Cái Chu Thiên Tính Đấu Đại Trận quái quỷ gì đó vừa ra, còn không phải là quét ngang bốn phương, thần cản giết thần hay sao? Chúng ta còn lo lắng cho Vương Khả cái rắm ấy!
- Ẩm!
Hổ Hoàng vừa mới leo ra khỏi đống đổ nát đã nghe được tiếng Vương Khả la lên:
- Đánh! Đánh! Đánh!
Đột nhiên từ bên trong kiếp vân thiên phạt có năm Huyết Sắc Lôi Long lao ra, giống như yêu cầu vừa rồi của Vương Khả, năm con Lôi Long bay thẳng đến chỗ của Hổ Hoàng.
Hổ Hoàng tức giận gào thét:
- Khốn kiếp! Vương Khả, ngươi đây là đang tự tìm cái chết!
Vừa rồi nó bị Một con Lôi Long đụng vào đã bay thẳng xuống mặt đất, mặc dù không bị thương nặng nhưng hiện tại lại có đến năm con, mức độ này cũng không hề giống như lần trước.
- Ẩm, ầm!
Ngay lập tức, ngũ long đánh xuống đỉnh đầu, trong nháy mắt đã khiến cho Hổ Hoàng bị ấn vào sâu trong lòng đất tạo thành một cái hố, bụi bay khắp trời, vô cùng chật vật.
Vương Khả hướng về phía kiếp vân thiên phạt quát lên:
- Các huynh đệ, tốc độ di chuyển của các ngươi không bằng Hổ Hoàng, nếu như nó chạy trốn, các ngươi chắc chắn sẽ không đuổi kịp, nhanh lên, thừa dịp nó còn đang ở chỗ này, mở rộng tối đa Chu Thiên Tinh Đấu Đại Trận, đánh chết nó!
Đây là Vương Khả cố tình la lên cho Hổ Hoàng nghe, bây giờ chỉ có trốn chạy thì may ra Hổ Hoàng mới có thể né được Chu Thiên Tinh Đấu Đại Trận, bằng không, nó chỉ có thể càng thêm thê thảm.
Hổ Hoàng quát lên:
- Vương Khả! Cái tên khôn kiếp nhà ngươi, chờ ta quay lại, xem ta chơi chết ngươi ra sao!
Trong lúc đang nói chuyện, Hổ Hoàng há mồm phun ra một hơi, giống như có một cái lồng to lớn từ trên trời giáng xuống, trong nháy mắt đã treo ngược vị trí của Vương Khả lên.
- Ẩm!
Vương Khả bị vây trong một cái lồng lớn.
Hổ Hoàng lập tức chạy trốn về phía xa. Chạy, đâm Yêu Vương kia chắc chắn không bay nhanh bằng nó.
Vương Khả nhìn về phía bầu trời, lớn tiếng gầm lên:
- Các huynh đệ, mau đuổi theo, đừng để cho Hổ Hoàng trốn thoát, nhanh lên!
- Ẩm ầm!
Kiếp vân thiên phạt trên bầu trời trong nháy mắt đã đuổi theo Hổ Hoàng, tốc độ vô cùng nhanh, khiến cho Hổ Hoàng đang trốn chạy phía trước trố mắt ra nhìn.
Hổ Hoàng kinh ngạc thét lên:
- Không thể nào, điều này không có khả năng, tại sao tốc độ của các người lại không hề thua kém ta vậy? Ta chạy đến nơi nào thì các ngươi lại chạy theo đến đó? Cái thứ Chu Thiên Tinh Đấu Đại Trận này là gì? Yêu tộc của ta có loại trận pháp khủng bố này từ bao giờ?
- Ẩm! Âm! Âm!
Lại có thêm chín con Huyết Sắc Lôi Long từ trong kiếp vân thiên phạt đánh xuống.
Hổ Hoàng biến sắc:
- Không!
- Rầm... !
Hổ Hoàng bị một lực lượng lớn trùng kích, lập tức bị nên vào chân một ngọn núi phía chân trời, tạo thành một cái hố lớn dưới chân núi.
Phía chân trời, toàn thân Hổ Hoàng cháy đen, từ trong cái hố lớn kia đứng dậy, nhìn lên bầu trời càng ngày càng tụ tập thiên phạt kinh khủng hơn nữa.
Hổ Hoàng đau xót gào lên một tiếng:
- Chu Thiên Tinh Đấu Đại Trận? Không, sao ngươi có thể nhanh như vậy được? Không, tốc độ của ta là nhanh nhất, ngươi không thể nào đuổi kịp ta được, ngươi không thể đuổi kịp ta!
- Ẩm!
Hổ Hoàng triển khai tốc độ nhanh nhất, vọt về chân trời phía xa, thế mà tốc độ của kiếp vân so với nó không hề thua kém chút nào, bám sát không bỏ.
Bọn người Vương Khả đứng ở trên đỉnh Âm Sơn mở to hai mắt ra nhìn Tây Môn Tĩnh kinh ngạc nói:
- Đã chạy đến chân trời rồi, không nhìn thấy được nữa!
Trương Chính Đạo có chút hiếu kì, nói:
- Vương Khả, đám thủ hạ này của ngươi cũng quá là trâu bò đó nha, Chu Thiên Tinh Đấu Đại Trận? Có lai lịch như thế nào vậy?
VÌ sao trước giờ ta chưa từng nghe qua?
Vương Khả nhìn hai con người đang kinh ngạc đến mức nói không nên lời, lộ ra vẻ mặt kì quái, các ngươi thật sự tin sao?