Vương Khả bất ngờ.
Trương Chính Đạo thôi động phi kiếm hướng thẳng lên trời, nói:
- Không tin thì ta sẽ thử cho ngươi xem! Xem phi kiếm của ta đây!
Lúc này, Trương Chính Đạo chỉ có cảnh giới Nguyên Thần, uy lực của phi kiếm đương nhiên không giống.
- Ẩm!
Một tiếng vang thật lớn, phi kiếm trong tay Trương Chính Đạo nháy mắt bay ngược trở về, lưỡi kiếm đã mất, chỉ còn lại mỗi cái chuôi kiếm.
Sắc mặt Vương Khả cứng đờ, mẹ nó, cái thứ này là cối xay thịt à?
Sau đó, Trương Chính Đạo nhìn về phía Vương Khả và nói:
- Vương Khả, thanh phi kiếm này ngươi phải bồi thường cho ta!
Ta vì ngươi đi phá Phong Nhận Lĩnh Vực cho nên nó mới nát như vậy!
Vương Khả đen mặt, nhìn Trương Chính Đạo nói:
- Vừa rồi ta đâu yêu cầu ngươi dùng phi kiếm để thử đâu?
Trương Chính Đạo trợn mắt nói:
- Nhưng thanh kiếm của ta không thể tự nhiên bị hủy không như vậy!
Tây Môn Tĩnh tức giận:
- Giờ là lúc nào rồi mà còn nhắc đến chuyện bồi thường hả? Bây giờ nên làm sao đây? Nếu như Chúng ta không ra ngoài được, lõ như Hổ Hoàng trở về, vậy có phải chúng ta chết chắc hay không?
Vương Khả nói:
- Đào một cái hầm thông ra ngoài không được sao?
Ea Tây Môn Tĩnh lặng im một lúc.
Trương Chính Đạo cũng nhanh chóng tiếp lời:
- Đúng vậy, ngươi gấp như vậy làm gì? Phong Nhận Lĩnh Vực chỉ có ở trên mặt đất mới hình thành một cái lồng giam, dưới lòng đất cũng không có, vậy không phải chỉ cần đào một cái hầm là được rồi sao?
Các ngươi... sao các ngươi không nói sớm, rõ là các ngươi có cách để ra ngoài vậy mà lại còn ở đây nghiên cứu Phong Nhận Lĩnh Vực để làm gì? Đây không phải rảnh quá sinh chuyện à?
Vương Khả lập tức phân chia công việc:
- Tây Môn Tĩnh, ngươi phụ trách đào đường hầm, U Nguyệt, nàng phụ trách luyện Hổ Mai Vẻ mặt Tây Môn Tĩnh không tình nguyện:
- Sao người người đào đường hầm lại là ta?
Vương Khả nhìn Tây Môn Tĩnh rồi nói:
- Nếu không thì ngươi và Trương Chính Đạo tự bàn bạc với nhau một chút đi.
Quả nhiên, lúc Tây Môn Tĩnh nhìn về phía Trương Chính Đạo thì hắn ta lập tức từ chối:
- Ngươi nhìn ta làm gì? Phi kiếm của ta cũng đã mất, ban nãy ta đang cùng Vương Khả bàn chuyện bồi thường rất thuận lợi, ngươi lại một hai đến ngắt lời! Ta đã tốn thất nặng nề mà ngươi còn muốn ta đào sao?
Trong lúc hai người đang tranh luận xem ai là người phải đào thì:
- Rầm!
Đột nhiên một tiếng vang rất lớn từ trên đỉnh đầu truyền đến.
Phía dưới nổ mạnh, khiến cho Phong Nhận Lĩnh Vực run lên, mém tí nữa là vỡ nát.
Trương Chính Đạo cả kinh kêu lên:
- Chuyện gì vậy? Không lẽ Hổ Hoàng trở lại nhanh như vậy sao?
Bên trong vách tường đục ngầu của Phong Trận Lĩnh Vực, đám người mơ hồ nhìn thấy một bạch y nam tử ra tay ở bên ngoài, đầu tóc người nọ bạc trắng, vẻ mặt hung ác, vung tay lên.
- Ẩm!
Vô số hàn khí bay thẳng vào Phong Trận Lĩnh Vực, trong nhát mắt làm cho Phong Trận Lĩnh Vực rung lắc dữ dội, tựa như có thể vỡ nát bất cứ lúc nào.
Trương Chính Đạo vô cùng kinh ngạc:
- Đây là... vị đại lão này là ai vậy? Sức mạnh sao lại kinh khủng như vậy? Đây có phải là cảnh giới Võ Thần không?
Tây Môn Tĩnh nhìn Vương Khả nói:
- Đó không phải Là Bạch Liên Thánh Sứ sao? Bạch Liên Thánh Sứ của Bạch Liên hoàng triều, sao hắn ta lại ở nơi này?
Vương Khả trợn tròn mắt trả lời:
- Làm sao ta biết được?
Tây Môn Tĩnh lập tức chỉ tay vào Vương Khả, cả kinh hô lên:
- Nhất định là ngài dẫn tới! Đều tại ngài!
Sao hắn lại dẫn tên lão đại ma giáo này tới đây vậy chứ?
Vương Khả bất ngờ, trợn mắt nói:
- Tây Môn Tĩnh, ngươi làm gì vậy? Ta là lão sư của ngươi, ngươi lại đám chỉ vào người của ta à? Có tin ta nói cho cha ngươi biết, để cha ngươi đánh ngươi hay không?
U Nguyệt công chúa đúng một bên liền lấy ra một cuốn sổ nhỏ, nhanh chóng ghi lại giúp Vương Khả:
- Tây Môn Tĩnh không biết lễ nghĩa, dùng ngón trỏ chỉ tay vào lão sư, nói năng lỗ mãng, oán trách lão sư ! Lỗi lầm trầm trọng!
Sắc mặt Tây Môn Tĩnh cứng đờ, mẹ nó, lại nữa, các ngươi có cần ghỉ lại như vậy không? Lần trước hắn ta bị ghi sổ, hại hắn ta về nhà bị đánh tan nát, các ngươi có bồi thường chưa?
Trương Chính Đạo lo lắng nói:
- Tốt rồi, đừng ồn ào, tên Bạch Liên Thánh Sứ kia tới đây làm gì? Vương Khả, không phải ngươi đi đến Đại Ác hoàng triều sao?
Bạch Liên Thánh Sứ có quan hệ gì với ngươi vậy?
Vương Khả nhăn mày nói:
- À, có chút thù oán!
Vẻ mặt của Trương Chính Đạo lại càng lo lắng hơn:
- Có chút thù oán? Ngươi còn nói chỉ là chút thù oán sao? Sợ là không chỉ có chút thù oán đơn giản như vậy, bây giờ phải làm sao?
Sắc mặt Vương Khả trở nên rất khó coi, cái tên Bạch Liên Thánh Sứ này làm sao lại đuổi tới đây rồi? Không đúng! Một Đường này rõ ràng hắn đi rất bí ẩn mà?
Ú Nguyệt công chúa lập tức nói:
- Vương Khả, ta đi dụ hắn ra chỗ khác nha?
Vương Khả trừng mắt:
- Nói đùa cái gì đó, sao ta có thể để cho nàng đi mạo hiểm như vậy?
Ú Nguyệt công chúa vội vàng nói:
- Nhưng hắn ta là cảnh giới Võ Thần, thực lực của Bạch Liên Thánh Sứ cường đại, chúng ta không phải là đối thủ của hắn! Giờ phút này chúng ta đều không còn ai thân thích, chỉ có mỗi ta là có Tử La Tiên Y hộ thể, hắn ta sẽ không tổn thương tới ta được, hắn ta lập tức sẽ phá mở cái Phong Nhận Lĩnh Vực này, ta sẽ dụ hắn rời đi, các ngươi nhanh chóng đào đường hầm đi!
Vương Khả nhíu mày suy tư:
- Không được, không thể được, việc này quá nguy hiểm, Tử La tiên ý gì đó của cha nàng không hẳn là đáng tin cậy, lỡ như có chuyện ngoài ý muốn thì phải làm sao bây giờ? Để cho ta suy nghĩ một chút được không?
Trương Chính Đạo lo lắng nói:
- Còn có thể làm gì nữa? Bây giờ chúng ta ở nơi này ngay cả một cao thủ cảnh giới Võ Thần cũng không có, một khi Bạch Liên Thiên Sứ phá được Phong Nhận Lĩnh Vực này thì chúng ta xác định chết chắc!
Vương Khả đột nhiên nghĩ ra gì đó:
- Ngươi vừa nói gì? Cao thủ?
Trương Chính Đạo lập tức biến sắc:
- Ừ, đúng vậy, chúng ta làm gì có cao thủ nào? Ôi trời ơi, Vương Khả, ngươi nhìn chằm chằm ta làm gì vậy? không phải ngươi lại muốn lừa ta nữa đó chứ?
Vương Khả vội vàng nói:
- Nhanh lên, ngươi mau biến thành Hổ Hoàng đi!