- Ai là anh vợ của ngươi chứ? Hừ, Vương Khả, cho đến tận bây giờ mà ngươi vẫn chưa hiểu tình thế của mình sao Khương Đệ Nhất nhìn Vương Khả một cách lạnh lùng.
- Hừ, vậy ngươi giải thích xem, khi ở trong Ác Thần Điện, ngươi làm sao che mắt được Ác Hoàng vậy? Chân Nguyên của ngươi sao lại biến thành đen như mực, tràn đầy ma khí như thế?
Khương Đệ Nhất lạnh lùng nói.
- Ma khí sao?
Hoàng Nguyệt Nga cau mày nhìn Vương Khả.
- Sư mẫu, ngươi đừng nghe hắn nói lung tung, ta có thể để các ngươi kiểm tra chân nguyên của ta, ta sao có thể nhập ma chứ?
Việc này ta đã sớm nói cho sư tôn biết rồi!
Vương Khả giải thích ngay lập tức.
- Ngươi còn gọi bà ấy sư mẫu, Vương Khả, ngươi muốn chết sao?
Khương Đệ Nhất trừng mắt nói.
- Đệ Nhất Chiến Thần, ta gọi bà ấy là sư mẫu thì có quan hệ gì với ngươi hả? Sư mẫu của ta còn chưa nói gì, ngươi kích động cái quái gì chứ? Ngươi rốt cuộc là muốn tra hỏi ta có phải là tà đạo hay là tra hồi quan hệ của sư tôn và sư mẫu ta hả?
Vương Khả trừng mắt không nhường nhịn.
Khương Đệ Nhất lạnh lùng nhìn Vương Khả, hít thở thật sâu đè nén ngọn lửa tức giận trong lòng.
- Được rồi, vậy ngươi giải thích xem ma khí trong chân nguyên của ngươi là như thế nào? Sao ngươi có thể qua mắt được Ác Hoàng?
Khương Đệ Nhất lạnh lùng nói.
- Sao ta phải nơi cho ngươi biết?
Vương Khả trừng mắt nói - Ngươi nói gì hả?
Khương Đệ Nhất híp mắt lại.
- Đây là thủ đoạn ở đáy hòm của ta, tuyệt chiêu của ta, sao ta phải nói với ngươi chứ? Nó giống như là nội y của ta vậy, sao có thể cho ngươi khác nhìn chứ? Ta cho mọi người kiểm tra chân nguyên của ta để chứng minh ta không có ma khí là được rồi! Sao ta phải nói bí mật của ta cho ngươi chứ? Ngươi có muốn cho mọi ngươi xem bí mật của ngươi không hả? Ngươi đồng ý cởi quần lót ra cho mọi ngươi xem sao?
Vương Khả trừng mắt nói.
- Ngươi không định nói sao?
Khương Đệ nhất lạnh lùng nói.
- Vậy thì ngươi cởi quần lót của mình ra trước đi!
Vương Khả trừng mắt nói.
- Ngươi muốn chết sao?
Khương Đệ Nhất trừng mắt Phù!
Một luồng sát khí xông đến, giống như một cơn gió bão cuốn lấy Vương Khả.
Âm!
Hoàng Nguyệt Nga bước lên trước chặn lấy luồng sát khí.
- Khương Đệ Nhất, có gì thì ngươi hỏi đi có sao còn muốn ra tay?
Hoàng Nguyệt Nga trừng mắt nói.
- Sư mẫu, hắn muốn vu oan giá hoạ!
Vương Khả ở bên cạnh trừng mắt nói.
Khương Đệ Nhất nhìn Vương Khả.
- Đại ca, ngươi cũng được lắm, ngươi thu thập Vương Khả thì cũng thôi đi, nhưng ngươi còn không tha như vậy thì U Nguyệt phải làm sao đây? Tuy cha muốn Vương Khả chuẩn bị lễ vật nhưng cha đã cho phép Vương Khả lấy U nguyệt rồi, ngươi làm khó cho Vương Khả như vậy chỉ sợ sẽ làm cho U Nguyệt xấu mặt đấy? U Nguyệt là em gái của ngươi, nếu ngươi cứ làm mọi việc mà không để ý gì như vậy thì mặt mũi của Khương gia biết để vào đâu?
Khương Bính bỗng nhiên nói.
Vương Khả ở chỗ không xa lắm bất ngờ nhìn về phía Khương Bính, không ngờ Khương Bính này lại nói giúp hắn.
- Câm mồm!
Khương Đệ Nhất trừng mắt, một luồng khí tàn độc xông ra.
- Đại ca, ngươi!
Khương Bính bị luồng khí này tấn công phải lùi lại.
- Em gái thì sao? Đây là trách nhiệm Chiến Thần Điện của ta, ta bắt buộc phải điều tra mỗi một nghỉ phạm ma đạo đáng nghi, dù cho là em rể ruột thì ta cũng phải điều tra rõ ràng, ai nói giúp cũng đều không được! Ngươi đứng yên đấy cho ta, nếu còn cản trở ta thì đừng trách ta trở mặt!
Khương Đệ Nhất lạnh lùng nói.
- Hắn là em trai ruột của ngươi đấy, ngươi đúng là mất hết tính người rồi!
Vương Khả kinh ngạc trừng mắt nói.
- Vương Khả, ngươi có chịu nói không hả? Nếu như ngươi không nói thì đừng trách Chiến Thần Điện bắt ngươi về rồi dùng nghiêm hình bức cung!
Khương Đệ Nhất lạnh lùng nói.
- Ngươi dám sao?
Hoàng Nguyệt Nga trừng mắt nói.
- U Nguyệt công chúa cũng chắn trước mặt Vương Khả.
Chỉ có Vương Khả cau mày kinh ngạc nhìn Khương Đệ Nhất:
- Ngươi nhằm vào ta như vậy không chỉ vì ghen tị với gia sư, cũng không chỉ vì cái chết của Hồng Liên Thánh sử đời trước, rốt cuộc là vì cái gì đã làm ngươi đến cả tình huynh muội cũng không nể mà muốn giết chết ta vậy? Ta hình như không có đắc tội với ngươi mà?
- Vương Khả, ta đại diện cho Chiến Thần Điện chứ không hề lấy công làm việc tư, ngươi có nói không thì bảo, không nói thì đừng trách ta không khách sáo!
Khương Đệ Nhất lạnh lùng nói.
- Đầu tiên, bí mật của ta, quần lót của ta không thể nói cho người khác biết được. Thứ hai, ta đã nhìn ra được là ngươi hôm nay đến là muốn ta phải chết đúng không? Dù ta có nói ra bí mật của ta thì ngươi cũng sẽ tìm được lí do khác để xử lí ta mà thôi!
Ta sẽ phối hợp với ngươi, phối hợp với mẹ ngươi, ôi ôi, nói nhầm rồi, mẹ gì chứ, mẹ ngươi cũng là mẹ vợ của ta mà, tuy không phải là ruột thịt nhưng cũng không mắng được.
Vẻ mặt Vương Khả trở nên khó chịu.
- Được, được, ngươi không nói vậy thì là do ngươi tự chịu, người đâu, mau bắt lấy Vương Khả, phong ấn tu vi, ném vào đại lao của Chiến Thần Điện!
Khương Đệ Nhất lạnh lùng nói.
- Dại Một đám chiến tướng xông đến.
- Ta xem xem ai dám!
Hoàng Nguyệt Nga trừng mắt bảo vệ bên cạnh Vương Khả.
- Hoàng Nguyệt Nga, ngươi làm gì vậy? Cản trở Chiến Thần Điện làm việc sao?
Khương Đệ Nhất trừng mắt nói.
- Ta cũng là Chiến Thần, hôm nay ta muốn bảo vệ Vương Khả, ngươi muốn làm sao hả? Ta xem ai dám bước đến khiêu khích chiến thần chính là khiêu khích uy lực của Chiến Thần Điện thì ta sẽ đuổi ra khỏi Chiến Thần Điện!
Hoàng Nguyệt Nga trừng mắt trầm giọng nói.
Cả đám chiến tướng nhất thời không biết làm sao nhìn về phía Khương Đệ Nhất.
- Hoàng Nguyệt Nga, hi vọng là ngươi hiểu rõ thân phận của mình, ngươi là chiến thần của Chiến Thần Điện nhưng ngươi chỉ là tứ phẩm chiến thần, còn ta là tam phẩm chiến thần, trong Chiến Thần Điện khi có bất đồng ý kiến về tà ma thì chiến thần thấp hơn bắt buộc phải phục tùng chiến thần cấp cao hơn nếu không sẽ bị coi là khiêu chiến uy lực của Chiến Thần Điện. Ta là tam phẩm chiến thần, ngươi bắt buộc phải nghe theo ta!
Khương Đệ Nhất trừng mắt nói.
Vương Khả ở bên cạnh sớm đã trừng mắt.
- Đây là đang có chuyện gì vậy?