- Nàng đạt tới yêu cầu, còn kém một chân nữa là vào cửa, ta luyện nguyên thần của nàng, hóa thành phân thân của ta, giúp nàng thành Võ Thần cảnh, một bước lên trời! Nàng chết có ý nghĩa. Đáng tiếc kiểu người như vậy rất ít. Có thể đạt được yêu cầu của ta, đúng là có tiềm chất!
Bạch y nữ tử cười lạnh nhìn về phía Nhiếp Thanh Thanh.
- Tuyết ma sứ tồn tại, đều là vì để làm thế thân cho ngươi phân thân?
Vương Khả kinh ngạc nói.
- Nguy hiểm quá, Thanh Nhi, ta suýt chút nữa hại ngươi. Với thiên phú của ngươi nếu tiếp tục phát triển, sớm muộn gì cũng có ngày ngươi bị luyện thành phân thân của Bạch Liên Thánh Sứt Mặt Mộ Dung Lão Cầu biến sắc.
- Lão Chu, ngươi thấy chưa? Vừa rồi ngươi còn trách ta để lão Nhiếp mạo hiểm, nếu không phải hôm nay ta tới, lão Nhiếp cứ tiếp tục tu luyện, ngươi mới là hại lão Nhiếp!
Vương Khả trừng mắt nhìn Chu Hồng Y.
Chu Hồng Y buồn bực không biết nói gì.
- Trả sư tôn cho ta!
Mắt Nhiếp Thanh Thanh đỏ hồng muốn xông lên.
- Oàng!
Chu Hồng Y kéo Nhiếp Thanh Thanh lại.
- Ngươi đừng đi, ngươi dùng hạt giống tuyết ma mà hắn ban thưởng, hắn chắc chắn trong nháy mắt có thể áp chế được ngươi, để ta.
- Nhưng mài!
Nhiếp Thanh Thanh không cam lòng nói.
- Muốn hại nữ nhân của ta, ta sẽ để hắn phải trả giá thật lớn!
Chu Hồng Y lạnh giọng nói.
Giữa không trung, bạch y nữ tử híp mắt.
- Các ngươi không sợ ta?
- Ra tay!
Vương Khả trừng mắt.
- Vùng Thiên sư!
Trương Thần Hư hét lớn một tiếng.
- Oàng!
Phía trên cao của băng cốc bõng dưng tối sầm lại, tựa như có một cái lồng trắng khổng lồ che hết mọi thứ.
- Trương Chính Đạo, vào vùng Thiên sư với ta, dùng đại trận thiếu âm dương, vây hắn lại!
Trương Thần Hư kêu to một tiếng.
Vừa nói, hắn vừa thuận tay lấy ra một cái quạt giấy màu trắn., Trương Chính Đạo sắc mặt trầm xuống, hắn cũng lấy ra một cái quạt giấy màu đen, lập tức bay thẳng vùng Thiên sứ.
- Oàng!
Thấy có một âm thanh ầm ầm trong đội vùng Thiên sứ.
- Đại trận thiếu âm dương?
Mộ Dung Lão Cấu kinh ngạc nói.
- Đương nhiên, lúc hai người họ ở tu vi Nguyên Anh cảnh đã dùng đại trận này vây khốn Long Huyết Nguyên Thần cảnh một thời gian, có thể vượt cấp vây khốn đối thủ. Bây giờ bọn họ ở Nguyên Thần cảnh, không ứng phó nổi với Võ Thần cảnh? Cộng thêm Trương Thiên Sư, chắc chắn không có chút sơ hở nào!
Vương Khả tự tin nói.
- Vương Khả, ngươi đã sớm đoán được?
Ú Nguyệt công chúa cảm thán.
- Đương nhiên, ta tất nhiên muốn đảm bảo mọi việc ổn thỏa, đề phòng nơi này sẽ có Võ Thần cảnh thứ hai. Cho nên ta không những bào hòa thượng Bất Giới đến, còn gọi thêm Trương Thần Hư! Hằn là lần này không có vấn đề!
Vương Khả tự tin nói.
- AI Sương mù đen trắng bao phủ trong vùng Thiên Sư, truyền đến tiếng kêu thảm thiết của Trương Chính Đạo và Trương Thần Hư.
- Vương Khả, tên Bạch Liên Thánh Sứ này thật lợi hại, hắn có cũng có vùng Võ Thần, chúng ta vây không được, phải làm sao giờ?
Trong đó truyền đến tiếng gọi ầm ĩ của Trương Thần Hư.
- Ôi chao, biết thế thì đừng nên đánh. Mẹ nó, muốn ta chịu không nổi à. Vương Khả nhanh nghĩ biện pháp đi!
Trương Chính Đạo kêu lên thảm thiết.
Vương Khả.
— gui Mẹ nó, trước đó các ngươi khoác loác với ta lợi hại lắm mà, sao giờ ta để cái ngươi đối phó với phân thân của Bạch Liên Thánh Sứ còn chưa bắt đầu đã kêu lên?
- Lão Chu! Ngươi thì thế nào?
Vương Khả nhìn về Chu Hồng Y cách đó không xa.
- Hừ, cuối cùng vẫn không phải là dựa vào ta?
Chu Hồng Y trừng mắt nhìn Vương Khả.
- Để đó cho lão Chu!
Vương Khả kêu lên.
- Oàng!
Chu Hồng Y xâm nhập vào bên trong vùng Thiên Sư.
- Vùng cốt hải!
Tiếng kêu to của Chu Hồng Y truyền đến.
- Cái gì? Ngươi là cốt ma tiên thiên?
Bên trong truyền đến âm thanh kinh ngạc của bạch y nữ tử.
- Lửa địa ngục Long Thần!
Chu Hồng Y lại quát lên.
- Nguyên thần hỏa long của Võ Thần cảnh? Tự tìm cái chết!
Bạch y nữ tử giận dữ nói.
- Ầm ầm!
- Trương Thần Hư, bên trong thế nào?
Vương Khả hướng về phía vùng Thiên Sư kêu lên.
- Thực lực gần như ngang nhau, Chu Hồng Y thật khủng khiếp!
Âm thanh của Trương Thần Hư truyền đến.
- Đương nhiên là thực lực ngang nhau. Vậy thi nhóm ngươi cứ từ từ đánh, chúng ta còn việc ở bên này, đừng để người khác tới.
Cách âm, cách âm trước đi đã!
Vương Khả kêu lên phía vùng Thiên Sư.
- Uỳnh!
Trong nháy mắt, vùng Thiên Sư không phát ra một âm thanh nào, hiển nhiên đã cách âm.
- Bọn họ ngẩng đầu, thấy phía trên băng cốc có một viên cẩu to lớn. Bên trong đó là vô số hắc khí, bạch khí điên cuồng khuấy động. Tất nhiên là chiến đấu hết sức kịch liệt mà bốn phía lại không có động tĩnh nào quá lớn.
Nhiếp Thanh Thanh bay lên, nhìn thấy có một số đệ tử Tuyết Ma Sơn nghe thấy được động tĩnh lúc trước đã đến đây.
- Không có chuyện gì, các ngươi lui ra, bất luận kể nào cũng không được phép tới gần!
Nhiếp Thanh Thanh quát mắng.
- Vâng!
Những tên đệ tử Tuyết Ma Sơn hiếu kì nhưng vẫn phải nhao nhao lui ra.
Lúc này, Bạch Liên Thánh Sứ thứ hai Võ Thần cảnh đã bị nhốt, ánh mắt Mộ Dung Lão Cẩu và đám người nhìn về Vương Khả không giống nhau.
- Ngươi quả là có chuẩn bị kĩ!
Mộ Dung Lão Cấu nói.
Tưởng là Vương Khả chỉ khoác lác, vậy mà ứng phó được cả hai người Võ Thần cảnh!
- Được rồi, đùng nói nhảm, bắt đầu cứu người!
Vương Khả trịnh trọng nói.
- Sao mà cứu? Những tên tội phạm chính đạo này đều bị biến thành băng điêu, nhưng vẫn còn sống, không chứa được trong vòng tay trữ vật. Chúng ta chỉ có ít người, sao có thể chuyển hết ra ngoài? Hơn nữa còn dễ bị phát hiện!
Tây Môn Tĩnh cau mày nói.
- Đừng nóng vội, ta có mang thứ này.
Vương Khả nói ra.
Vừa nói, Vương Khả lật tay áo lấy ra Đại La Kim Bát.
- Đây là... ?
Tây Môn Tĩnh hiếu kì hỏi.
- Đại La Kim Bát, giúp ta chuyển ngươi ra ngoài. Tất cả những người trong băng điêu ở nơi này đều có thể chứa vào tô của ngươi rồi đưa ra ngoài! Ta biết ngươi có thể. Lúc trước đã chứa được vô số rắn quý của Xà Vương. Nhanh lên!
Vương Khả thúc giục.
Một đám người nghi hoặc nhìn Vương Khả đang nói chuyện với một cái bát vàng. Vương Khả bị ngốc à? Một cái bát có thể trả lời ngươi?
- Không được!
Đại La Kim Bát lập tức mở miệng nói.
Đám người.
=. Í Cái thứ đồ này có thể nói chuyện?