- Khẩn cấp, ta cho ngươi thuê thời gian dài như vậy, nhờ ngươi một chuyện nhỏ cũng không được? Tin ta đập ngươi hay không?
Vương Khả trừng mắt mắng.
- Trừ khi ngươi đáp ứng một điều kiện của ta! Ta mới giúp ngươi!
Đại La Kim Bát nói.
- Cái gì, nói nhanh lên!
- Ngươi để Long Ngọc nhận ta, để cho ta đi theo Long Ngọc!
Trên tòa núi lơ lửng lần trước, ta sắp thuyết phục được Long Ngọc để nàng mang ta theo, lại bị ngươi quấy nhiễu. Ta không làm gì được, ngươi và Long Ngọc như keo sơn, ta không quấy nhiễu được các ngươi. Giờ ta muốn đi theo nàng, có gì là không được?
Đại La Kim Bát nói ra điều kiện.
Vương Khả nghe xong, mặt mày co rúm, hận không thể vứt bỏ Đại La Kim Bát. Mẹ nó, ngươi nói bậy bạ cái gì thế? Không thấy cạnh ta còn có người sao?
- Đại La Kim Bát nói trên tòa núi lơ lửng lần trước, ngươi với Long Ngọc như keo sơn? Ngươi không có gì nói với ta?
U Nguyệt công chúa ở bên kia nghi ngờ nhìn Vương Khả.
Mặt Vương Khả đen lại. Mẹ nó, hết rồi! Cái thứ đồ này, giờ ta phải giải thích thế nào? Cái đồ nhà ngươi không phải muốn gây mâu thuần cho gia đình ta sao?
Tuyết Ma Sơn, bên trong băng cốc!
Theo bản năng Đại La Kim Bát cảm nhận được luồng oán khí lớn đến từ Vương Khả. Luồng oán khí này thật mãnh liệt, chưa từng cảm nhận qua. Ta nói sai gì sao?
- Đại La Kim Bát nói trên tòa núi lơ lửng lần trước, ngươi với Long Ngọc như keo sơn? Ngươi không có gì nói với ta?
Âm thanh từ U Nguyệt công chúa truyền đến.
Đại La Kim Bát biết rốt cuộc mình đã nói sai ở đâu, vì cảm thấy lực mà Vương Khả cầm Đại La Kim Bát không giống như trước.
- U Nguyệt, ngươi đừng nghe Đại La Kim Bát nói bậy bạ, hắn đang khích bác quan hệ của chúng ta. Hay là chúng ta đập bỏ hắn, cho ngươi hả giận?
Vương Khả nhìn về phía U Nguyệt công chúa.
Đại La Kim Bát.
Con mẹ nó, ngươi đập ta làm gì? Ta châm ngòi quan hệ của các ngươi khi nào? Đập ta để nàng ta hả giận, sao ngươi không đi chết đi?
- Hắn khích bác sao?
U Nguyệt công chúa hỏi.
- Chắc chắn là vậy, nhất định phải đập! Không phải ngươi có Quỷ Thần Kiếm sao? Một kiếm chặt đứt hắn đi! Mẹ kiếp, suốt này không giúp được gì, chỉ biết châm ngòi gia đình người ta! Nào, chém bỏ hắn đi!
Vương Khả trừng mắt kêu lên.
Đại La Kim Bát nội tâm mắng hắn 1 vạn câu “mẹ nó”. Mẹ nó, ta đã làm gì?
- Được rồi, lần này coi như bỏ qua, ta giúp các ngươi ra ngoài, lần sau đừng tìm ta nữa! Ta giúp miễn phí một lần!
Đại La Kim Bát buồn bực quát.
- Còn muốn chém sao?
Ú Nguyệt bỗng nhiên nỡ nụ cười.
- Ngươi nói xem!
Vương Khả nhìn về phía U Nguyệt.
- Thôi để hắn hỗ trợ, quên đi!
Ú Nguyệt công chúa cười hì hì nói.
- Được, Đại La Kim Bát ngươi có nghe không, lần này là số ngươi tốt, còn không mau vào việc đi?
Vương Khả trừng mắt nhìn Đại La Kim Bát.
Đại La Kim Bát sững sờ một lúc lâu.
- Có phải ta bị các ngươi lừa rồi không?
Bên kia U Nguyệt công chúa cười không ngừng.
- Lừa cái gì? Còn không phải ngươi không giữ được miệng, trách ai? Lần sau chú ý một chút!
Vương Khả trợn mắt nói.
- Hừi Đại La Kim Bát tức giận hừ lạnh một tiếng.
Ai không giữ được miệng? Ta không nói gì sai, con mẹ nó, ta làm gì?
Tức thì tức, Đại La Kim Bát vẫn chuyển động. Trong nháy mắt, cửa Đại La Kim Bát đã mở ra một lực thu hấp, băng điêu ở khắp nơi bay đi.
- Hô!
Một lực hút cực lớn được tạo ra, và ngay lập tức, những băng điêu bên trong băng cốc nhanh chóng bay về phía Đại La Kim Bát.
Bên trong Đại La Kim Bát như một vùng không gian, băng điêu to lớn nháy mắt thu nhỏ lại tiến vào không gian.
- Cái Đại La Kim Bát này có thể chứa người? Vậy sau này, cửa hàng Thần Vương không phải sẽ dùng hắn để vận chuyển số lượng lớn tội phạm chính đạo từ Đại Ác Hoàng Triều trở về? Còn lo gì bị phát hiện?
Tây Môn Tĩnh nói.
- Hừm, ta mới không thèm giúp ngươi chuyển người. Lần này là đặc biệt, ngươi còn muốn có lần sau.
Đại La Kim Bát nghe xong lập tức tức giận nói.
- Tạm thời không cần nhắc tới, sau này tác động tư tưởng của nó sau!
Vương Khả nói với Tây Môn Tĩnh.
- Vương Khả ngươi đừng hòng!
Đại La Kim Bát tức giận hét.
- Dù sao ngươi cũng nhàn rỗi mà! Đúng rồi, Đại La Kim Bát ngoại trừ có thể chứa người thì còn là cường giả sao? Để vây bắt cường giả khác ở trong đó?
Tây Môn Tĩnh hiếu kỳ nói.
- Không biết!
Đại La Kim Bát lập tức cự tuyệt trả lời.
- Ngươi đừng có không biết. Bây giờ chúng ta đang ở sâu trong Tuyết Ma Sơn lỡ gặp phải cường giả, đến lúc đó, ngươi có thể giúp chút sức hay không?
- Tây Môn Tĩnh, ngươi im miệng!
Vương Khả trừng mắt.
- Phải rồi, mồm ngươi như quạ đen. Mẹ nó, Bạch Liên Thánh Sứ thứ hai xuất hiện cũng là do ngươi vừa nhắc đến thì tới! Cường giả, cường giả cái gì?
Mộ Dung Lão Cẩu trừng mắt.
- Miệng ai đen đủi? Các ngươi bị bệnh à! Dựa vào cái gì mà nói ta đen đủi, trước đó chỉ là trùng hợp thôi. Dù sao thì ta cũng chỉ là để phòng thôi. Cha ta nói, phải suy nghĩ tới chiều hướng xấu nhất, ta sai ở chỗ nào? Không biết qua hệ nhân quả sao? Ta muốn có Võ Thần cảnh thì sẽ có Võ Thần cảnh sao?
Tây Môn Tĩnh không nhịn nổi nữa hét lên.
- Uỳnh!
Lại một luồng khí mạnh mẽ từ trên trời giáng xuống, trong nháy mắt làm tất cả mọi người biến sắc.
- Võ Thần cảnh?
Vương Khả nhìn lên trên cao của băng cốc.
- Ngôn xuất pháp tùy, nói xong là xảy ra, ngươi là sao chổi. Mẹ nó!
Mộ Dung Lão Cấu mắng Tây Môn Tĩnh.
Sắc mặt Tây Môn Tĩnh cứng đờ. Đây là thế nào? Vì sao lại trùng hợp với ta như vậy?
Tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn lên cao, xa hơn vùng Thiên Sư của Trương Thần Hư. Một lão già tóc bạc trắng cầm một cây trượng ở trên cao lạnh lùng nhìn xuống dưới băng cốc.
- Đại trưởng lão Tuyết Ma Sơn?
Nhiêp Thanh Thanh biến sắc.
- Đại trưởng lão Tuyết Ma Sơn? Là ngươi trông coi nhất phẩm bạch liên? Sao hắn lại tới đây?... Không phải hắn cũng là... !
Mặt Vương Khả biến sắc.
- Vương Khả à, ta không ngờ các ngươi lại dâm đến quấy rối Tuyết Ma Sơn đấy, lại còn chuẩn bị nhiều như vậy? Vùng Thiên Sư, đại trận thiếu âm dương, nguyên thần hỏa long, cốt ma hiên tiên? Ha ha, ngươi mời tất cả cường giả của Thập Vạn Đại Sơn tới?
Lão già tóc trắng nói.