- Vương huynh đệ, ngươi thắng, ngươi chính là người thắng!
- Đúng, Thánh Tử thua, cũng phải trả tiền!
- Vương huynh đệ, ngươi đừng lo, chúng ta tới khuyên nhủ Thánh Tử!
Một đám tà ma an ủi Vương Khả.
- Thánh Tử, có chơi có chịu, ngươi thua Vương Khả, thì phải đưa tiền!
Bắc đổ thần khuyên nhủ.
- Ta không có bại, xưa nay ta đều không thua, cái mạt chược dởm này của các ngươi, ta sẽ không thua!
Thánh Tử gào to.
Trong lúc gào thét, bỗng nhiên hất bàn mạt chược lên.
- Ào ào ào!
Cứ như vậy bàn mạt chược bị lật ngược.
Sắc mặt Vương Khả cứng đờ:
- Thánh Tử, ta đã nói bỏ qua rồi! Bài này không tính!
- Thánh Tử, Vương Khả nói ngươi không thua nổi! Cảm thấy ngươi không thể trả tiền!
Nam đổ thánh ở một bên châm ngòi thổi gió.
- Mẹ kiếp, ta không thua nổi sao? Rõ ràng là cái mạt chược này của ngươi có vấn đề! Mẹ kiếp, bản Thánh Tử có tiền, có tiền!
Thánh Tử gào to, lấy ra một cái vòng tay trữ vật ném tới chỗ Vương Khả.
- Ba!
Vương Khả đưa tay liền bắt được cái vòng tay trữ vật này, vô cùng ngạc nhiên nhìn Thánh Tử, cần phải khoa trương như thế sao? Không phải chỉ là thua một ván thôi à? Tại sao tình tình nóng nảy lại nổ lên rồi?
- Thánh Tử... !
Vương Khả còn muốn nói hai câu.
Thế nhưng, đã muộn, Bắc đổ thần, Nam đổ thánh kéo lấy Thánh Tử rời đi.
- Đừng để ta lại nhìn thấy ngươi, bài mạt chược cái gì, gạt người, mẹ kiếp, ta chưa từng thua bao giờ! Đừng kéo ta, đừng kéo ta!
Thánh Tử phẫn hận gào thét.
Thánh Tử biến mất ở trước mặt mọi người.
Vương Khả nắm lấy cái vòng tay trữ vật kia, nhíu chặt lông mày. Bắc đổ thần, Nam đổ thánh tính kế ta, chính là vì để Thánh Tử thua tiền cho ta? Mẹ nó, chuyện này là có ý gì?
- Vương huynh đệ, ngươi đừng để trong lòng, vừa rồi hai người Bắc đổ thần ngăn đón, chúng ta không tiện nói cho ngươi, nhưng lần sau ngươi gặp Thánh Tử, thì nên tránh đi, hắn không thể thua!
Một tên tà ma ở bên an ủi.
- Hả? Thánh Tử không thể thua?
Vương Khả hiếu kỳ nói.
- Không sai, ai! Không biết lai lịch Thánh Tử ra sao, trăm năm trước Ma Tôn phân đất phong hầu, thế nhưng một trăm năm qua đi bộ dạng Thánh Tử vẫn một mực là đứa trẻ bảy, tám tuổi, hơn nữa tu vi cũng chỉ là Tiên Thiên cảnh, giống như nhận nguyền rủa, không cách nào lớn lên, quan trọng hơn chính là, tâm trí hắn cũng một mực ở bảy, tám tuổi! Không cách nào tu hành, không cách nào lớn lên, tâm trí không lớn, còn thường thường ngủ say không tỉnh, ở trong mắt người khác, chính là một quái..., ách, chính là rất kỳ quái! Thú vui duy nhất của Thánh Tử chính là tìm đủ loại trò chơi, những năm này ở Thần Long đảo, đàn chủ cho người chơi đánh bạc với hắn, khả năng Thánh Tử bị làm hư, tính tình không tốt lắm, mỗi lần thắng cuộc, chính là vui vẻ không thôi. Nhưng, chỉ cần vừa thua, sẽ không buông tha, bạo phát tính tình, tìm đối phương chơi một lần nữa, chơi đến khi đối phương thua sạch, hắn mới cười ha ha, hài lòng ra về! Chính vì vậy, chúng ta mới không nguyện ý cược với Thánh Tử, bất kỳ vật gì, cũng không nguyện ý cược với hắn, cũng không biết... !
Tên tà ma kia cười khổ nói.
Sắc mặt Vương Khả trở nên cổ quái. Tên Thánh Tử này là đứa bé chưa trưởng thành? Không chịu được nửa điểm thua thiệt, ăn một lần thua thiệt sẽ phát cáu?
- Cảm ơn đã thông báo!
Vương Khả nói.
- Không có gì, Vương huynh đệ hãy cẩn thận, có lẽ Thánh Tử sẽ không bỏ qua!
Tên tà ma kia lắc đầu, tiếp tục đi đánh bài.
Vương Khả lại một mình đi sang bên cạnh trầm tư.
Bắc đổ thần... ? Không! Cái thân phận 'Vương huynh đệ' này của mình, do đàn chủ Đồng An An gọi đầu tiên, cứ như vậy mà nói, hắc thủ sau màn là Đồng An An, hắn bỏ ra giá lớn như vậy, là vì để cho mình và Thánh Tử kết thù kết oán ư?
Sau đó thì sao?
Vương Khả rơi vào một cái bẫy hết sức nguy hiểm.
Nhưng ở trong ánh mắt tà ma khác, lại là ước ao ghen tị, đặc biệt là tên Chu Yếm kia, hắn nhìn chân nguyên huyết chất thành núi bên cạnh Vương Khả và cái vòng tay trữ vật có giá trị tương đương Thánh Tử quăng ra, cái này, cái này không ngừng kích thích thần kinh Chu Yếm.
- Vì sao chứ? Không phải là các ngươi tính kế Vương Khả sao? Con mẹ nó, cái này có thể coi là tính kế sao? Thánh Tử còn chưa phát cáu, các ngươi đã ôm Thánh Tử chạy? Đây là tới than cho Vương Khả sưởi ấm sao?
Trong lòng Chu Yếm giống như đang hò reo.
Vì sao chứ? Vì sao chứ? Bản thân nhìn đống chân nguyên huyết kia thèm mấy ngày, không vớt được chút nào, bên người Vương Khả lại chất thành núi?
Bản thân càng không có tiền, không lên bàn đánh bài được, khó khăn lắm mới ký sổ nấu một nồi trứng luộc, nước trà bán kiếm lời được món tiền nhỏ, chuẩn bị lên bàn đại sát tứ phương, nhưng ván đầu tiên đã thua sạch. Bản thân còn phải tiếp tục pha trà luộc trứng?
- Mẹ nó, các ngươi đều bị bệnh tâm thần!
Chu Yếm hùng hùng hổ hổ đi về phương hướng Bắc đổ thần rời đi.
Vương Khả còn chưa tìm ra mục đích Đồng An An tính kế mình, Chu Yếm càng không hiểu rõ, đây không phải bẫy người sao? Dựa vào cái gì, mình và Vương Khả cùng bị nhốt vào đại lao, Vương Khả kiếm lời đầy túi, ta chỉ có thể ở bên cạnh pha trà luộc trứng, xem các ngươi đánh bài? Dựa vào cái gì chứ?
...
Thần Long đảo, bên trong một gian đại điện.
Đồng An An ngồi trên ghế, trong tay bưng một ly rượu.
- Đàn chủ, mặc dù quá trình có chút không đúng ý, nhưng, kết quả lại đúng như ngài dự tính!
Bắc đổ thần cung kính nói.
Đồng An An nhấp một hớp chân nguyên huyết trong ly, hài lòng gật đầu.
- Dưới hàng trăm con mắt nhìn trừng trừng, Vương Khả đã kết oán với Thánh Tử!
Bắc đổ thần cung kính nói.
- Đúng vậy, Thánh Tử ở Ma Giáo được Ma Tôn ưu ái, ai dám khiêu khích? Coi như đệ tử Ma Giáo phổ thông, xem thường Thánh Tử, nhưng cũng đều đi đường vòng với hắn, cho dù là tính khí lớn hơn nữa, cũng sẽ theo Thánh Tử, bao gồm cả ta! Ta đều muốn theo Thánh Tử! Cũng chỉ có cái Vương Khả vừa mới vào Ma Giáo này, là không rõ ràng tình huống!
Đồng An An cười lạnh nói.
- Lúc ấy Vương Khả cũng không muốn kết thù kết oán với Thánh Tử, là chúng ta kịp thời mang Thánh Tử đi!
Bắc đổ thần cung kính nói.