Thi Quỷ quốc sư lạnh lùng nói.
- Đừng để ý đến hắn! Tam Thái Tử, tự ngươi ngẫm lại mà xem?
Úc hiếp người nhà không tính là bản lĩnh, đi ra ngoài tạo dựng một mảnh thiên địa mới thật sự là bản lĩnh!
Vương Khả nhìn về phía Khương Bính.
- Vương Khả, ngươi cho rằng điều đó dễ dàng sao? Nhân hoàng các đại hoàng triều lại có thể cướp lấy một cách dễ dàng như vậy sao? Điều ngươi nói căn bản không thực tế.
Khương Bính lạnh lùng nói.
- Tam Thái Tử, ngươi sai rồi, đi đoạt đồ vật người ngoài không dễ dàng không dám đi, cướp đồ muội muội dễ dàng là có thể cướp ư? Vậy còn là người sao?
Vương Khả trừng mắt nói.
- Vương Khả, ngươi mắng ta?
Khương Bính trừng mắt nói.
- Đâu đâu, ngươi đừng kích động, ngươi nghe ta nói, kỳ thật tranh đoạt nhân hoàng khác cũng không khó, hơn nữa thi quỷ hoàng triều tính cái gì? Về sau thậm chí ngươi có thể đi tranh đoạt nhân hoàng chỉ vị đại thiện kìa!
Vương Khả khuyên nhủ.
- Vương Khả, ngươi đang châm ngòi ta tạo phản đấy à?
Khương Bính trừng mắt nói.
- Đừng kích động, đừng kích động, ta đã nói ngươi đừng kích động rồi mà, ai bảo ngươi tạo phản? Ngươi hiền lành hoàng phụ tử tình thâm, ta không có bảo ngươi phản chiến, ngươi nghe ta nói chứ!
Vương Khả khuyên nhủ.
- HừI Khương Bính trừng mắt nhìn về phía Vương Khả.
- Ngươi xem, Thiện Hoàng hàng năm không ở trong triều, du lịch thiên hạ chứng minh điều gì? Chứng minh Thiện Hoàng căn bản không để bụng hoàng triều tranh bá, nói không chừng ở trong mắt Thiện Hoàng đại Thiện Hoàng triều còn không quan trọng bằng một tuyệt thế mỹ nhân! Đúng hay không?
Vương Khả nhìn về phía Khương Bính.
- Thì tính sao?
Khương Bính trầm giọng nói.
- Thiện Hoàng không thích quản lý hoàng triều, chỉ thi thoảng trở về trông coi một chút, chứng minh chí hướng của hắn không ở hoàng triều tranh bá, cũng nói lên một vấn đề, Thiện Hoàng rất có thể sẽ tìm người nối nghiệp tới kế thừa ngôi vị hoàng đết Hắn hiện tại ở bên ngoài tìm mỹ nhân, còn phải suy xét đại Thiện Hoàng triều, không mệt sao? Thà làm Thái Thượng Hoàng, không có áp lực tâm lý, chỉ tập trung trên con đường tìm kiếm mỹ nhân, hắn có vui không? Cho nên, ngươi cũng đừng có gấp, nói không chừng ngày nào đó, Thiện Hoàng bỗng nhiên liền nghĩ tìm lấy một đứa trong ba nhi tử để kế thừa ngôi vị hoàng đế, chính hắn có thể vươn tay ra ôm nhiều mỹ nữ, không phải sao?
Vương Khả hỏi.
Khương Bính trừng mắt Vương Khả:
- Ngươi chỉ toàn suy đoán mà thôi!
- Đúng vậy, là ta suy đoán, nhưng có điều này chắc có thể chứ?
Vương Khả hỏi.
Khương Bính nhíu mày.
- Đến lúc Thiện Hoàng muốn chọn người kế thừa ngôi vị hoàng đế, chắc chắn là truyền ngôi cho một trong ba tam huynh đệ các ngươi, khi đó ngươi sẽ có cơ hội mà? Ngươi đoán xem Thiện Hoàng sẽ chọn ai?
Vương Khả hỏi.
Khương Bính sắc mặt âm trầm, ta biết thế nào được?
Bốn phía một chúng quan viên càng mở to hai mắt nhìn, có phải chúng ta đang nghe thiên đại bí mật hay không? Đàm phán đều khoa trương như vậy sao? Chúng ta không phải đang bàn về thi quỷ nhân hoàng chỉ vị à? Sao lại chạy tới đại Thiện Hoàng vị? Cái này chúng ta còn có thể xen mồm nữa hả?
- Ta phỏng đoán, Thiện Hoàng chắc chắn sẽ xem tam huynh đệ các ngươi như thế nào, vì dù gì cũng giao hoàng triều cho các ngươi, khẳng định phải tìm người mình thuận mắt nhất chứ? Vậy kiểu gì mới có thể thuận mắt? Ít nhất là hiếu thuận nhỉ? Tiếp theo, người thừa kế này nhất định phải thủ túc tình thâm, yêu quý huynh đệ tỷ muội! Thiện Hoàng sẽ không hy vọng sau khi hắn truyền ngôi thì huynh đệ các ngươi giết hại lẫn nhau đâu?
Khẳng định hắn hy vọng các ngươi hòa thuận, ngươi hảo, ta hảo, mọi người hảo! Lúc này, phẩm đức sẽ trở nên trọng yếu phi thường, yêu quý thân nhân sẽ là tiêu chí đầu tiên, mà nhi tử đã từng tàn nhẫn cướp đoạt món đồ chơi của muội muội, ngươi cảm thấy Thiện Hoàng sẽ yên tâm cho ngươi làm người thừa kế sao?
Vương Khả hỏi.
Khương Bính mím môi, ngươi vòng quanh dùng đạo đức ép buộc ta?
- Vương Khả, lời ngươi nói đều là vô căn cứ, Thiện Hoàng vĩnh viễn là đại thiện nhân hoàng, không có khả năng truyền ngôi!
Thi Quỷ quốc sư trừng mắt nói.
- Ta và Tam Thái Tử tâm sự chuyện nhà, người ngoài như ngươi lắm miệng cái gì? Thật là có phiền hay không thế? Lại không phải việc nhà của ngươi, ngươi kêu cái gì?
Vương Khả trừng mắt nói.
- Ngươi!
Thi Quỷ quốc sư tức đến mức nội thương.
Khương Bính cũng bình tĩnh nói:
- Vương Khả, ngươi vòng nửa ngày còn không phải là muốn ta từ bỏ tranh cử thi quỷ nhân hoàng chỉ vị sao? Hừ, ngươi cảm thấy ta sẽ nghe ngươi?
- Tam Thái Tử, ta cũng là vì tốt cho ngươi mà thôi, ý ta chính là ngươi đừng có ức hiếp người nhà. Đoạt món đồ chơi của muội muội cũng không thể làm Thiện Hoàng xem trọng ngươi, ngươi phải đặt mục tiêu ra bên ngoài mới được! Ta có một đề nghị, ngươi có thể suy xét thật kỹ!
Vương Khả nói.
- Đề nghị? Ngươi nói xem, đề nghị cái gì?
Khương Bính cười lạnh nói.
- Chính là dù sao các ngươi đều là huynh muội, ngươi cũng thể hiện truyền thống tôn lão ái ấu một chút, thi quỷ nhân hoàng chỉ vị này ngươi đừng bon chen, vừa ảnh hưởng không tốt mà mạnh mẽ đi tranh cũng chỉ khiến Thiện Hoàng phản cảm, gia trạch không yên cũng khó coi, không bằng ủng hộ U Nguyệt đăng cơ thi quỷ nhân hoàng, như vậy, Thiện Hoàng thấy ngươi yêu quý muội muội cũng sẽ nhìn ngươi với con mắt khác!
Vương Khả nói.
- Hừ, đây là đề nghị của ngươi?
Khương Bính trừng mắt không cam lòng nói.
- Đừng nóng vội, ta nói song thắng tự nhiên sẽ không làm ngươi có hại, U Nguyệt đăng cơ làm nhân hoàng cũng sẽ bồi thường cho ngươi! Không phải ngươi muốn thực hiện giá trị nhân sinh để Thiện Hoàng nhìn ngươi với con mắt khác sao? Đầu tiên ngươi tôn lão ái ấu chứng minh có phẩm đức ưu tú. Tiếp theo ngươi trợ giúp muội muội cướp được nhân hoàng chỉ vị cũng là thành tích chứng minh ngươi có năng lực trác tuyệt. Cuối cùng, U Nguyệt lại phong ngươi là thi quỷ hoàng triều quốc sư, để ngươi có vị trí dưới một người trên vạn người! Đương nhiên, cái gọi là dưới một người cũng chỉ là lời nói mà thôi, huynh muội các ngươi đều từng có giao tình sinh tử, còn để ý chút danh phận này sao?